Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1339 : Thiên kim thật giả (Xong)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đúng rồi, còn có chuyện quan trọng nhất của em ấy bây giờ vẫn là học tập, cho dù tình cảm của hai người tốt, thì cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc học của em ấy được."



Thư Tuyển: "..."



Rốt cuộc là ai ảnh hưởng đến ai?



Mỗi ngày cô trêu chọc mình xong, đều giống như không có việc gì đi làm bài tập.



"Tôi biết."



Chủ nhiệm lớp xác định không có gì muốn bàn giao nữa, lúc này mới cho Thư Tuyển rời đi.



Thư Tuyển thở ra một hơi, xuống dưới lầu tìm Sơ Tranh.



Sơ Tranh và Hạ San đứng chung với nhau, Thư Tuyển đi qua, Hạ San che miệng cười, nháy mắt với Sơ Tranh một cái, rồi chạy về phía cha mẹ mình.



Thư Tuyển đứng bên cạnh Sơ Tranh, không ít học sinh và phụ huynh đều nhìn về phía bên này.



Sơ Tranh dẫn Thư Tuyển rời đi, chờ lên xe, tránh khỏi những ánh mắt kia, Sơ Tranh mới hỏi: "Giáo viên nói gì?"



"Bảo em đừng viết chữ chậm như vậy nữa."



"..."



Viết chữ chậm thì thế nào?!



Cái này mà cũng nói!



Họp phụ huynh xong, qua mấy ngày nữa sẽ được nghỉ.



Tết âm lịch, Thư Tuyển cùng gia đình Sơ Tranh đón tết, cha Nhan mẹ Nhan chuẩn bị không ít thứ, náo nhiệt qua một năm.



Kỳ sau của lớp 12, tình hình học tập trở nên khẩn trương.



Sơ Tranh vẫn hờ hững như cũ, không thấy chút dáng vẻ có hứng thú nào.



Khuỷu tay Sơ Tranh chống đỡ mặt bàn, trong tay cầm thánh giá Thư Tuyển cho, đặt ở bên môi, một tay khác chậm rãi viết một tờ bài thi.



Hạ San ngồi bên cạnh đọc sách, nhìn thấy thánh giá trong tay Sơ Tranh, có chút tò mò hỏi: "Tiểu Sơ, cái này ai tặng cậu thế? Nhìn rất bình thường nha..."



Trước đó cô ấy đã nhìn thấy, chỉ là vẫn không hỏi.



Trên bàn của Sơ Tranh ngược lại có không ít vòng tay dây chuyền đủ mọi loại hình.



Nhưng chưa từng thấy cô đeo bao giờ.



Chỉ có sợi dây chuyền này, cô vẫn luôn đeo chưa từng lấy xuống, ngẫu nhiên còn nắm lấy thưởng thức.



"Bạn trai."



"..."



Được thôi, cẩu lương mình tự tìm, quỳ cũng phải ăn cho xong.



Sơ Tranh viết bài tập xong, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút.
Cha Nhan mẹ Nhan cầm thư thông báo trúng tuyển nhìn nửa ngày: "Trường học này được không?"



"Trường học nằm trong top 10 cả nước, rất tốt." Người trả lời chính là Thư Tuyển.



Cha Nhan mẹ Nhan liếc nhau, đại khái là kích động, cũng đại khái là những cảm xúc khác, hai người đều có chút nóng mắt.



Cha Nhan trầm tư nói: "Vậy con về thăm cha mẹ nuôi của con một chút đi, là bọn họ nuôi dưỡng con, phải cảm ơn bọn họ."



Sơ Tranh cũng không muốn trở về thăm.



Cô qua loa đáp một tiếng, để cha Nhan mẹ Nhan tự vui mừng, cùng Thư Tuyển về trước.



-



Bốn năm đại học, Thư Tuyển cùng cô học.



Sơ Tranh trừ thích mua những thứ đồ chơi loạn thất bát tao lại đáng tiền về nhà, thì không có thói xấu gì khác.



Đồ Thư Tuyển mặc trên người, đồ hắn dùng, đều là cô mua.



"Người anh cũng là của em."



"Của em." Thư Tuyển tức giận ôm người lên ngồi trên thân: "Bạn nhỏ, có phải hôm nay em nói chuyện với chàng trai khác không?"



"Không có."



"Anh nhìn thấy."



Sơ Tranh trầm tư một lát: "Em đi giết hắn?"



"..."



Hắn sai rồi.



Có một ngày Sơ Tranh kỳ quái hỏi hắn: "Vì sao anh lại muốn ở đây?"



"Em không thích?"



"Không gian nhỏ, không đặt được nhiều đồ." Ảnh hưởng ta phá sản.



"Phòng này... Là cha anh để lại." Thư Tuyển chậm rãi nói: "Thứ ông ấy để lại cho anh không nhiều."



Sơ Tranh cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một hồi, nói: "Bây giờ anh có em."



Thư Tuyển hôn cô một cái: "Anh biết. Buông anh ra, anh đi dọn dẹp, lát nữa Bùi Loan muốn tới ăn cơm."



"Anh ta tới đây làm gì?"



"Không biết, chắc là tới xem một chút." Cách một thời gian Bùi Loan sẽ tới một chuyến.



Giọng điệu Sơ Tranh không kiên nhẫn: "Anh ta có thấy phiền không chứ?"



Xem ra cần phải tìm cho Bùi gia một chút chuyện để làm, chuẩn bị mấy hạng mục lớn cho anh ta làm.



*



VỊ DIỆN THỨ 35 HOÀN TẤT!