Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 134 : Ác Linh lui tán (32)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lúc Sơ Tranh trở về thì đã là buổi sáng, cô nằm dài trên ghế sofa một lúc.



Ác quỷ tung bay ở chỗ rẽ cầu thang, dáo dác nhìn cô.



Hắn nhìn một lát, sau đó bay lên lầu.



"Cô ấy về rồi... Nhưng ta thấy cô ấy giống như không có ý muốn lên đây." Ác quỷ báo cáo với Hạ Hàn.



"Cô ấy thế nào?" Hạ Hàn có chút khẩn trương: "Bị thương rồi?"



"Không có." Ác quỷ lắc đầu.



"Ngươi ra mở cửa cho ta đi." Hạ Hàn nhìn ác quỷ.



Ác quỷ hoảng sợ lui về phía sau: "Không... Không được."



"Nhanh lên." Hạ Hàn trừng hắn.



Ác quỷ: "..." Không thể khống chế nổi tay mình.



Nhưng hắn không muốn bị đánh chết đâu.



...



Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, tay gác trên trán, đôi mắt khẽ nhắm hờ.



"Tiểu mỹ nhân?" Cánh tay bỗng bị người ta nắm lấy, cảm giác ấm áp làm Sơ Tranh mở mắt ra.



Lọt vào tầm mắt cô chính là khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vài phần lo lắng.



Cô thả tay xuống, nhìn cầu thang, rồi lại nhìn Hạ Hàn.



"Làm sao anh ra được?"



Không phải đã nhốt hắn lại rồi à?!



Hạ Hàn quyết định xem nhẹ vấn đề này: "Tiểu mỹ nhân, em thế nào rồi?"



"Không sao."



Cô thì có thể làm sao được? Chỉ là bị quỷ ầm ĩ một đêm, nên bây giờ cô muốn yên lặng mà thôi.



"Đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"



"Nếu xảy ra chuyện gì thì em có thể ở đây à?"



Sơ Tranh tránh khỏi tay hắn, rồi nhẹ nhàng kéo hắn vào ngực mình: "Làm sao anh ra được?"



Hiển nhiên Sơ Tranh vẫn không quên vấn đề đầu tiên của cô.



Hạ Hàn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cẩn thận trả lời: "Cứ... như vậy mà ra thôi."



Hắn nhấp môi dưới, dứt khoát hôn qua.
Hoàn toàn nằm trong dự liệu.



Không cảm thấy lạ chút nào cả.



Hạ Hàn trấn định chuyển hướng sang cửa sổ, kéo màn cửa ra, bên ngoài một màu đen kịt, đã là buổi tối rồi sao?



Cửa sổ lại có thể mở ra được, hắn đi đến ban công, quan sát phía dưới.



Chắc là cô đang ở nhà...



Hạ Hàn quay về phòng tìm điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Sơ Tranh, biểu thị hắn muốn xuống lầu.



Cửa chính được mở ra rất nhanh, ác quỷ ôm đầu đứng ngoài cửa.



"Sau ngày ngươi đừng có mà kêu ta mở cửa cho ngươi nữa, ngươi xem đi, ngươi xem đi, cô ta đánh ta thành cái gì rồi đây này?!" Ác quỷ cáo trạng với Hạ Hàn.



"Cảm ơn ngươi." Hạ Hàn cười nói cảm ơn, sau đó nhanh như chớp chạy xuống lầu.



Ác quỷ: "???"



Bệnh tâm thần à!



Hai người đều bị bệnh thần kinh rồi!



Ông đây mặc kệ!



Ác quỷ tức đến trốn nhà đi luôn.



...



Hạ Hàn từ từ xuống lầu, Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa đọc sách, hắn cười đi qua, rút cuốn sách trong tay cô ra.



"Tiểu mỹ nhân."



Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay buông lỏng trước người: "Tỉnh?"



Hạ Hàn tiện tay mở cuốn sách ra, trong đó không có gì đặc biệt, chỉ là một quyển tạp chí bình thường.



Hắn đặt sách xuống, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tiểu mỹ nhân, sau này em chính là người của anh, bây giờ anh có phải là bạn trai em không?"



"Anh là người của em." Sơ Tranh nghiêm túc uốn nắn hắn.



"Được được được, của em." Hạ Hàn nở nụ cười xán lạn: "Vậy anh có phải là bạn trai em không?"



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn, Hạ Hàn chờ Sơ Tranh trả lời. "Trên lý thuyết thì đúng thế."



"Lý thuyết?" Hạ Hàn cả người đều không tốt: "Vậy thực tế thì sao?"



"Giữa hai người khác giới..." Sơ Tranh đem từ ngữ không tốt lắm nào đó nuốt trở về: "Phát sinh quan hệ, giống như một loại kết giao giữa vợ chồng, bởi vậy nên anh được tính là bạn trai em."



Hạ Hàn bị câu trả lời nghiêm túc của Sơ Tranh làm cho có chút ngốc.



Nhưng câu nói cuối cùng kia, hắn nghe được rất rõ ràng.



Hắn không quan tâm lý thuyết gì đó, chỉ cần cô thừa nhận là được.