Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 135 : Ác Linh lui tán (Xong)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



#Không re-up dưới mọi hình thức.



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hạ Hàn lại đẩy Sơ Tranh lên ghế sofa hôn một hồi lâu, hai người náo loạn đủ rồi, Sơ Tranh mới đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn cho hắn.



Hạ Hàn rất tò mò: "Tiểu mỹ nhân, chỗ này là em làm hả?"



"Không có hứng thú."



Nấu cơm là chuyện phiền toái như thế, cô điên mới đi làm à.



Hạ Hàn: "Vậy em cảm thấy hứng thú với cái gì?"



Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người hắn, Hạ Hàn chờ mong nhìn cô, cho là cô sẽ nói cảm thấy hứng thú với hắn.



Kết quả cô lại lắc đầu: "Không có."



Hạ Hàn: "..."



"Anh thì sao?" Hạ Hàn chỉ vào mình.



"Anh thế nào?"



"Em không có hứng thú với anh sao?"



"Anh là của em rồi, tại sao em phải cảm thấy hứng thú với anh nữa?"



"Nếu em không có hứng thú với anh, thì sao lại cảm thấy anh là người của em?"



Chẳng lẽ không phải cảm thấy hứng thú trước rồi mới thích à?



"Anh chính là của em." Sơ Tranh rất đúng lý hợp tình hung dữ với hắn.



Hạ Hàn: "..."



Hạ Hàn cảm thấy Sơ Tranh lúc này rất giống một con sư tử đang bảo vệ lãnh địa của mình, đặc biệt đáng yêu.



Hắn tiến lên hôn cô một chút: "Được, là của em."



Sơ Tranh ghét bỏ đẩy hắn ra: "Ăn cơm của anh đi."



Hạ Hàn thấp giọng cười, vui vẻ ăn cơm dưới cặp mắt dữ dằn của Sơ Tranh.



Tiểu mỹ nhân thật đáng yêu.



Càng nhìn càng thấy đáng yêu.



Hạ Hàn ăn cơm xong, không cho Sơ Tranh thu dọn bát đũa, mà tự mình dọn dẹp tàn cuộc trên bàn một cách sạch sẽ.



Dọn dẹp xong, Hạ Hàn nhìn lên phía trên lầu, hỏi: "Tiểu mỹ nhân, em vẫn định nhốt anh lại à?"



"Ừ." Sơ Tranh đầu gật cực kỳ nhanh chóng, không có chút chần chờ nào.



Hạ Hàn: "..."



Hạ Hàn không giãy dụa, chỉ hỏi cô: "Em có ngủ cùng anh không?"



"Tại sao phải ngủ cùng anh?" Sơ Tranh thẳng thắn hỏi.



"Chúng ta..." Hạ Hàn ngừng lại: "Ừm... anh muốn ngủ cùng em."




Mộ Dung Dật bị dọa đến mức tinh thần trở nên thất thường, chạy tới cục cảnh sát tự thú, khai ra chuyện hắn sát hại nguyên chủ.



Đường Y Nguyệt tất nhiên cũng không thoát tội được.



Mặc dù cô ta vì thất thủ mà giết người, nhưng bọn họ thông đồng vứt xác, làm tình tiết vụ án trở nên nghiêm trọng hơn.



Cảnh sát tìm được thi thể của nguyên chủ, và thông báo cho gia đình cô họ ở nước ngoài.



Gia đình cô họ nhớ đến tình thân, nên quay về nước tổ chức tang lễ cho cô.



Tài khoản của Sơ Tranh lập tức có thêm một chuỗi số 0.



Sơ Tranh: "..."



Ta! Thật!! Sự! Không! Thiếu! Tiền!



Sau khi chuyện này được giải quyết xong, Hạ Hàn liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang Sơ Tranh rời khỏi nơi này.



Về phần đi chỗ nào thì hắn cũng chưa nghĩ ra.



Có lẽ cứ đến đâu thì tính đến đó đi.



Hắn nhìn về phía Sơ Tranh đang bay bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch.



Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là tốt rồi.



Bọn họ đi qua rất nhiều nơi, nhưng không ở lại bất kỳ chỗ nào.



Hạ Hàn nói.



Muốn để dấu chân của bọn họ trải rộng khắp núi sông non nước, để cả thế giới chứng kiến tình yêu của họ.



Sơ Tranh đối với suy nghĩ này chỉ đánh giá hai chữ nhàm chán.



Hạ Hàn không dám làm cho Sơ Tranh cảm thấy có một chút xíu phiền phức nào, bởi vì chỉ cần cô vừa cảm giác được phiền phức, là sẽ lập tức suy nghĩ đến chuyện nhốt hắn lại.



Chuyện này tuyệt đối không thể được.



Sau này không biết Hạ Hàn từ chỗ nào mà biết được chuyện quỷ khế.



Thế là Sơ Tranh cả ngày liền suy nghĩ chuyện làm sao để đánh gãy chân hắn.



Hạ Hàn lại một lần nữa giữ được chân của mình, ôm Sơ Tranh vào xe: "Xuất phát đến nơi tiếp theo."



"Em..."



"Bảo bối, em tốt nhất."



"..."



Xe khởi động, băng băng chạy về phía trước.



"Các ngươi chờ ta một chút a!!"



Ác quỷ tung bay ở bên ngoài xe, điên cuồng đuổi theo hai người.



*



VỊ DIỆN THỨ 4 HOÀN TẤT!



Up nốt chương cuối, ngày mai sang vị diện mới nha ♡