Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1384 : Người chơi Cẩm Lý (37)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh logout, điện thoại đã bị gọi đến sắp nổ tung.



"Anh gọi cho tôi thì làm được gì, tôi lại không phải kỹ thuật." Làm bà chủ sao mà nhiều chuyện như vậy chứ.



Không biết đầu dây bên kia nói cái gì.



Sơ Tranh chỉ huy đâu vào đấy: "Trước tiên phát thông báo để các người chơi logout đi đã."



Game bị công kích thì không sao, nhưng nếu người chơi xảy ra chuyện, thì đó là chuyện rất lớn.



Sơ Tranh cúp điện thoại, trước tiên nhìn diễn đàn game.



Phía trên bởi vì đột nhiên xảy ra sự cố, đã thảo luận đến lửa nóng.



Hot search trên mạng cũng không ngừng kéo lên.



Sơ Tranh đóng những thứ kia lại, ấn mở bưu kiện mà công ty bên kia gửi tới.



"Tiểu Sơ, tôi có thể giúp cô chặn đường." Giọng nói của Tần Lạc vang lên trong phòng.



"Anh bại lộ thì làm sao bây giờ?" Còn không phải dựa vào ta đi vớt ra à.



"Ừm... Sẽ không, tôi rất lợi hại."



"..."



Anh lợi hại cái cầu.



Yếu gà!



"Bọn họ chính là hướng đến anh, anh đừng làm loạn." Sơ Tranh cảnh cáo hắn.



Tần Lạc không đáp lại cô, Sơ Tranh ngước mắt nhìn về phía hư không: "Tần Lạc?"



"Tần Lạc?!"



Vẫn không ai đáp lại.



Sơ Tranh: "..."



Ngay khi Sơ Tranh muốn đạp đồ, giọng nói của Tần Lạc vang lên lần nữa: "Tiểu Sơ, tôi có thể làm được!"



"... Anh mà làm hư tôi sẽ không quản anh nữa."



"Tiểu Sơ sẽ không." Tần Lạc mềm giọng làm nũng: "Tiểu Sơ thích tôi nhất."



"..." Đánh rắm!



Tần Lạc là một trí năng thành tinh, Sơ Tranh căn bản không quản được hắn.



Tần Lạc ra tay, rất nhanh liền ổn định lại tình huống, nhưng hắn vừa động thủ, cũng trực tiếp làm hắn bạo lộ ra.



Tần Lạc không ngừng bị công kích.




Hai tay Sơ Tranh đặt trên thành ghế, tư thế phá lệ tản mạn tùy ý: "Rất nhanh những tài liệu kia sẽ là của tôi."



Hơn nữa ta cảm thấy bây giờ vật nhỏ rất tốt.



Nếu biến thông minh hơn một chút, đây chẳng phải là càng không dễ lừa gạt hơn sao.



Không được không được, như thế không tốt.



Đoàn tổng tung hoành hơn ba mươi năm, còn chưa từng thấy ai phách lối như thế.



Ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh quét về phía Đoàn tổng: "Lựa chọn tự mình giao ra, hay là tôi động thủ?"



Đoàn tổng nổi giận gầm lên một tiếng: "... Cô không nên quá đáng!"



Sơ Tranh giơ tay lên, rất không để tâm đề nghị: "Anh có thể gọi người, bằng không thì báo cảnh sát?"



Đoàn tổng: "..."



Gã nào dám báo cảnh sát.



Chuyện mình làm cũng chẳng đứng đắn gì cho cam.



-



Đoàn tổng bị người đè xuống đất, mất đi khí chất tinh anh lúc trước, gương mặt sát trên mặt đất, chỉ có thể cố gắng nhìn lên trên.



Sơ Tranh vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi chút nào.



Trong phòng có người đang lật tìm đồ, mặc kệ là hữu dụng hay vô dụng, toàn bộ đều đưa tới trước mặt Sơ Tranh.



Sơ Tranh tiện tay lật một phần văn kiện.



Đoàn tổng không bao giờ nghĩ tới, mình sẽ thua nhanh như vậy.



Sơ Tranh ném văng kiện lên trên bàn, "bộp" một tiếng.



Cô buông đôi chân đang bắt chéo xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn xuống Đoàn tổng.



"Sao anh biết hắn tồn tại?"



Đoàn tổng quay đầu ra không nói lời nào.



Người đang khống chế tay gã cưỡng chế quay đầu gã về, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng.



Mi tâm Sơ Tranh nhảy một cái: "Đừng làm chết, nhẹ chút."



Giọng điệu này, cách dùng từ này.



Nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị



Sắc mặt Đoàn tổng trong nháy mắt xanh xám, lại từ xanh chuyển thành trắng.



Không biết là sợ hay là đau.



Người không chế quả nhiên nới lỏng lực đạo, còn nói với Sơ Tranh: "Bà chủ, tôi không dùng lực."