Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 138 : Người giàu nhất mạt thế (3)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Người đàn ông dũng mãnh kia kiểm tra tinh hạch, sau đó ném đồ qua, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát cô gái đang đứng ở đầu hành lang bên kia.



Từ khi bọn họ gặp mặt đến giờ, hắn chưa từng thấy thần sắc cô có chút biến hóa nào.



"Cô... một mình à?" Đáy lòng người đàn ông dũng mãnh vẫn đầy cảnh giác.



Sơ Tranh ừ một tiếng, lãnh đạm lại xa cách, làm cho người ta không có cách nào nói chuyện tiếp nữa.



Ba người đàn ông nhỏ giọng thương lượng nửa ngày, không nói chuyện với cô, cũng không đuổi cô đi.



Bóng đêm dần dần bao phủ.



Toàn bộ thành phố lâm vào bóng tối, một thành thị đã từng phồn hoa náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lác đác vài người sống, đa phần là đám zombie làm người ta buồn nôn.



"Tôi thấy cô ta thật sự chỉ có một mình thôi." Nam sinh kia thấp giọng nói: "Những tinh hạch này của cô ta chắc là có được ngoài ý muốn nhỉ."



"Dịch Tiếu, cậu đừng cả ngày nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa, nhớ lại chuyện lần trước đi." Người đàn ông dũng mãnh trừng hắn.



Dịch Tiếu gãi gãi đầu, không dám lên tiếng nữa.



Mặt khác, người đàn ông gầy yếu kia lại tiếp lời, lời trong lời ngoài đều lộ ra sự thận trọng: "Đã là mạt thế rồi, tôi cảm thấy cứ cẩn thận vẫn tốt hơn, nếu không thì chúng ta rời khỏi chỗ này đi?"



Dịch Tiếu nhìn về phía Sơ Tranh một chút: "Đợi đến sáng mai rồi nói sau, dù sao chúng ta bây giờ trừ mạng ra thì cũng có cái gì nữa đâu."



A!



Còn tinh hạch bọn họ vừa lấy được nha.



Nghĩ tới đây, Dịch Tiếu thúc giục người đàn ông dũng mãnh: "Anh, anh mau hấp thu tinh hạch đi, miễn cho đêm dài lắm mộng."



Người đàn ông gầy yếu cũng nghĩ như vậy.



Có tinh hạch trong tay thì phải nhanh chóng hấp thu hết mới an toàn được.



Ba người tính toán một chút, dọn dẹp thêm ít đồ đạc rồi tìm một căn phòng.



...



Hôm sau.



Người đàn ông dũng mãnh ra ngoài trước, hắn đã hấp thu tinh hạch, nên thực lực tăng lên rất rõ ràng.



Hắn nhìn quanh hành lang một vòng, nhưng không nhìn thấy cô gái hôm qua.



"Thật sự là miếng bánh từ trên trời rớt xuống à?"



Người đàn ông dũng mãnh nói thầm một tiếng, gọi hai người kia đến thu dọn đồ đạc rồi rời đi.




...



"Tôi tên là Dịch Tiếu." Nam sinh kia giới thiệu: "Đây là Bảo ca của chúng tôi, đại danh là Thái Tiểu Bảo."



Bảo ca trừng Dịch Tiếu một cái, Bảo ca thì cứ Bảo ca đi, giới thiệu Thái Tiểu Bảo làm gì hả?



"Đây là Hạ Thành." Dịch Tiếu cũng không sợ ánh mắt hung thần ác sát của Bảo ca, giới thiệu một người đàn ông khác.



Người đàn ông giơ tay chào hỏi: "Xin chào..."



Ba người này là một tổ hợp rất kỳ quái.



Dịch Tiếu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, không sở hữu dị năng.



Hạ Thành nhìn cực kỳ nhát gan, cũng không sở hữu dị năng.



Bảo ca là ông chú đầy cơ bắp, nhìn qua rất có tính uy hiếp, và cũng là dị năng giả duy nhất trong đội ngũ.



Sơ Tranh dựa vào ghế ngồi, thanh âm lãnh đạm: "Sơ Tranh."



"A? Là chữ nào nhỉ?" Dịch Tiếu có chút tò mò.



Sơ Tranh lười nói, lấy giấy và bút từ trong túi ra, viết xuống hai chữ Sơ Tranh.



Chũ cô đẹp đẽ ngay ngắn như chữ in.



"Tôi còn tưởng là xuất chinh chứ." Dịch Tiếu gãi gãi đầu.



"Lối kia không thể ra khỏi thành phố được." Hạ Thành đột nhiên lên tiếng.



Bảo ca lập tức đổi một lối rẽ khác.



Sơ Tranh nhìn Hạ Thành một chút.



Dịch Tiếu giải thích: "Trí nhớ của Hạ Thành rất lợi hại, anh ấy có thể nhớ kỹ bản đồ của các thành thị trong cả nước đó."



Hạ Thành vẫn có chút thận trọng, không lên tiếng.



Lúc này Sơ Tranh mới hiểu được vì sao bọn họ lại mang theo tên Hạ Thành nhìn qua rất nhát gan này.



Ở mạt thế mà có một người hiểu rõ đường đi của thành phố, thì so với việc bọn họ làm con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi sẽ tốt hơn nhiều.



"Anh ta rảnh rỗi đi ghi nhớ bản đồ làm gì?" Đây là loại sở thích quỷ quái gì chứ?



"Vốn dĩ lúc đầu tôi dự định tham gia phá kỷ lục Guinness thế giới." Lần này Hạ Thành chủ động nói: "Đáng tiếc... bây giờ mạt thế đã trôi qua lâu như vậy, tôi thật sự cũng không có nhiều tác dụng lắm."



Lời này nói cũng không sai.



Nhưng có đôi khi vẫn có thể cứu mạng được.