Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1392 : Tướng Môn Quyền Hậu (2)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Nghĩ thông suốt cái gì?"



Nữ tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, chậm rãi hỏi ra tiếng.



Ánh mắt Nhiếp Chính Vương không chút che giấu dò xét cô: "Thái Hậu, ngươi biết bản vương đang nói gì."



Sơ Tranh không nói lời nào.



Con ngươi thanh lãnh bình tĩnh nhìn gã.



Nhiếp Chính Vương đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, bỗng dưng có kinh ngạc trong một nháy mắt.



Thời gian dài như vậy, mỗi lần nàng nhìn thấy mình, không phải né tránh thì chính là e ngại, có bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn mình đâu?



Nhưng mà...



Đôi mắt Nhiếp Chính Vương hơi nheo lại.



"Thái Hậu, hôm nay Bệ Hạ rất vui vẻ, có lẽ không có thời gian quan tâm ngươi, ngươi nói..."



Nhiếp Chính Vương cố ý kéo dài âm, trong mắt cất giấu nguy hiểm và cảm xúc tối nghĩa.



"Cho nên?" Sơ Tranh trấn định hỏi lại.



"Cho nên..." Nhiếp Chính Vương đi qua phía Sơ Tranh, khóe miệng ngậm lấy ba phần ý cười: "Thái Hậu, chi bằng ngươi thức thời một chút."



Sơ Tranh chậm rãi đứng lên, giữa lông mày lan tràn lãnh ý: "Nhiếp Chính Vương làm mẫu cho ta xem, như thế nào gọi là thức thời."



Lông mày Nhiếp Chính Vương nhẹ chau lại.



Nha đầu này xảy ra chuyện gì?



Chẳng lẽ cho rằng giả bộ ra loại khí thế này, là có thể hù được mình?



Vậy thì cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.



Nhưng mà...



Có thể trong thời gian ngắn như vậy, bộc phát ra loại khí thế này, cũng làm khó cho nàng rồi.



Nhiếp Chính Vương nhướn mày, nhẹ giọng dỗ dành: "Nếu ngươi nghe theo lời ta nói, ta cam đoan, ngươi muốn cái gì, sẽ có cái đó."



"..."



Ôi.



Ngươi còn thật lợi hại nha!



"Thái Hậu, thế nào?"



Sơ Tranh bóp cổ tay: "Chẳng thế nào cả."



Nhiếp Chính Vương đã quen bị cự tuyệt, cho nên cũng không tức giận, ngược lại giống như bất đắc dĩ lắc đầu: "Tính tình này của ngươi sao mà quật cường như vậy. Ngươi nhìn xem triều đình bây giờ, ngươi cảm thấy đối nghịch với bản vương, sẽ có kết cục tốt sao?"



"Đối nghịch với ta cũng không có kết cục tốt."
Đèn cung đình cách rất gần, ánh sáng sáng ngời soi sáng "thứ" kia, một gương mặt quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt thái giám.



"Nhiếp... Nhiếp Chính Vương! Là Nhiếp Chính Vương!"



Thái giám chỉ vào hét to một tiếng.



Triều thần đằng sau nghe xong, có mấy người cấp tốc tiến lên.



"Nhiếp Chính Vương?"



"Còn sống."



"Mau, mau thả người xuống."



Sơ Tranh thắt nút không dễ cởi, giày vò nửa ngày cũng không mở ra được.



Có người lấy đao chém dây thừng, kết quả trình độ rắn chắc của dây thừng cũng nằm ngoài dự tính của bọn họ.



Triều thần rời cung càng ngày càng nhiều, rất nhanh đều bị chặn lại ở chỗ này.



Tất cả triều thần đều biết, Nhiếp Chính Vương không biết bị ai lột sạch, treo ở đây.



Phía sau lưng và trước ngực đều viết chữ ——



Ta vô sỉ.



Ta ti tiện.



Nhiếp Chính Vương bị hành hạ như thế mà cũng không tỉnh lại, mọi người bèn nghĩ, hay là nhanh chóng rửa sạch chữ viết trên người đi, miễn cho Nhiếp Chính Vương trông thấy.



Đồng lõa?



Không!



Bọn họ là đang giúp mình.



Nếu như Nhiếp Chính Vương biết bọn họ đều nhìn thấy, vậy thì bọn họ cũng không gánh nổi.



Nhưng mà chữ kia cũng không rửa sạch được, giống như sinh trưởng trên da vậy.



Một đám triều thần gấp đến độ muốn khóc.



Sơ Tranh trốn sau bụi cây, thâm tàng bất lộ.



Vất vả lắm mới viết lên được, sao có thể dễ dàng bị rửa đi như vậy!



Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!



"Chuyện này là ai làm?"



"Không biết... Lá gan này cũng quá lớn rồi."



"Đây mà gọi là to gan sao? Đây là tìm chết."



"Đáng tiếc..."



"Suỵt! Đừng nói lung tung!"