Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1393 : Tướng Môn Quyền Hậu (3)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cuối cùng Nhiếp Chính Vương cũng bị đám người này giày vò đến tỉnh lại.



Nhưng mà gã vẫn còn bị treo ở trên cây.



Một đám người đưa mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh.



Thậm chí có chút muốn ẩn thân tập thể.



Trong hoàn cảnh yên tĩnh, lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, ồn ào chói tai.



"Chuyện gì xảy ra!!"



Nhiếp Chính Vương bị treo quá lâu, giọng nói cũng có chút không đúng.



Sao gã lại bị treo ở đây!



Còn nhiều người như vậy...



Ai làm!



"Nhiếp Chính Vương, ta... chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra."



Một đại thần thuộc đảng phái của Nhiếp Chính Vương, đánh bạo trả lời.



Khi bọn họ đến, Nhiếp Chính Vương đã bị treo ở đây.



Tư duy hỗn loạn của Nhiếp Chính Vương rất nhanh rõ ràng lại.



Ký ức sau cùng của gã là ở An Ninh cung.



Là... Nàng làm ra?



Đáy lòng Nhiếp Chính Vương có nghi vấn, nhưng chuyện này chắc chắn không thể nói ra được.



"Còn không mau đưa bản vương xuống!" Trên người Nhiếp Chính Vương đã được người trùm y phục lên cho, cho nên lúc này gã còn chưa biết trước đó mình lõa thể.



Đám người: "..."



Bọn họ cũng muốn! Nhưng mà không làm được!



Dây thừng quá rắn chắc, nút thắt cũng quá khó mở!



"Thất thần làm gì?" Nhiếp Chính Vương không biết những chuyện này, nổi giận quát lớn: "Mau thả bản vương xuống!"



Nhiếp Chính Vương rống xong cảm thấy trong đầu thiếu dưỡng khí, nhanh chóng thở hai cái.



Người bên cạnh cũng không dám đứng như vậy, mau chóng hoạt động.



Nhưng mà nửa ngày sau cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, sắc mặt Nhiếp Chính Vương càng ngày càng khó coi.



"Các ngươi đang làm gì thế hả?"



"Vương gia... dây thừng này, không mở được."



Nhiếp Chính Vương gần như là gào thét: "Không mở được không biết trực tiếp cắt đứt đi sao? Các ngươi là đầu heo sao?"
Dung Thí mắt nhìn thẳng nhìn vào bóng tối phía trước: "Nói thế nào cũng là cháu gái của thầy giáo ta, đúng không."



Hai chữ "đúng không", Đình Ảnh nghe được nó mang theo vài phần ý lạnh cổ quái.



"Sáng mai đi thăm thầy một chút." Dung Thí nói: "Chuẩn bị tốt lễ vật."



Đình Ảnh nhắc nhở: "Tướng quân, lúc này đến phủ Thái Phó, Nhiếp Chính Vương bên kia..."



Cháu gái của Thái Phó vừa biến Nhiếp Chính Vương thành thế kia.



Bọn họ liền đến phủ Thái Phó thăm hỏi...



Nhiếp Chính Vương sẽ nghĩ như thế nào?



Dung Thí cũng không định thay đổi ý nghĩ của mình: "Ta không hề làm gì, hắn vẫn y nguyên không yên lòng, vậy không bằng ta làm chút gì."



Đình Ảnh: "... Vâng."



-



Sơ Tranh trở lại tẩm điện, gọi Tố Tuyết vào.



Tố Tuyết nhìn quanh tẩm cung: "Thái Hậu... Nhiếp Chính Vương rời đi khi nào?"



Nàng canh giữ ở ngoài cửa, sao không nhìn thấy người?



"Vừa rồi." Sơ Tranh thuận miệng nói: "Chuẩn bị nước nóng, tắm rửa."



Tố Tuyết giật mình trong lòng, trên dưới dò xét Sơ Tranh.



Nhưng mà y phục trên người Sơ Tranh rất quy củ, không lộ vẻ lộn xộn.



Ngay cả trên giường cũng sạch sẽ tinh tươm.



Chắc là...



Chưa từng xảy ra chuyện gì nhỉ?



Tố Tuyết hành lễ vâng lời, đi chuẩn bị đồ tắm rửa.



Tận đến khi Sơ Tranh tắm rửa xong, Tố Tuyết hầu hạ Sơ Tranh nằm ngủ, trái tim đang treo trên cao mới hạ xuống.



Nàng thổi tắt nến trong tẩm điện, chỉ để lại một ngọn nến bên ngoài, sau đó rời khỏi tẩm cung.



Đóng cửa tẩm cung lại, Tố Tuyết nghi hoặc quay đầu hỏi tiểu cung nữ bên cạnh: "Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy Nhiếp Chính Vương rời đi từ lúc nào không?"



Nhóm tiểu cung nữ dồn dập lắc đầu: "Không nhìn thấy."



Tố Tuyết: "..."



Kỳ quái.



Nhiếp Chính Vương cũng không thể nhảy cửa sổ rời đi chứ?



Tố Tuyết thu liễm nghi hoặc dưới đáy lòng, phân phó nhóm tiểu cung nữ: "Chuyện hôm nay Nhiếp Chính Vương từng tới, không ai được phép nói ra bên ngoài."



Nhóm tiểu cung nữ dồn dập vâng lời: "Dạ."