Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1405 : Tướng Môn Quyền Hậu (15)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tiểu Hoàng Đế cưới vợ là không thể nào cưới vợ, cho nên hậu cung này vẫn phải do Thái Hậu là Sơ Tranh quản.



Sơ Tranh: "..."



Làm người thật khó.



Làm Thái Hậu càng khó hơn.



Quản lý một hậu cung, đủ các loại chuyện chồng chất về chỗ cô.



Cô thượng triều xong, còn phải mở đại hội hậu cung.



Những Thái Hậu khác dựa vào cái gì mà vui chơi giải trí, còn cô lại cực khổ như thế?



Đều là Thái Hậu, chênh lệch đừng lớn như vậy chứ!



Siêu tức giận!



Tận đến khi Vương Giả phát nhiệm vụ cho Sơ Tranh, dùng tiền đuổi những người này đi, chỗ của cô mới yên tĩnh lại.



【 Tiểu tỷ tỷ, cô xem, có tiền có thể muốn làm gì thì làm. 】



"..."



Bây giờ chỉ muốn ôm lấy mình, không muốn nói chuyện.



Tố Tuyết mang trà lạnh và điểm tâm lên cho Sơ Tranh, nàng cẩn thận quan sát Sơ Tranh một hồi.



"Thái Hậu, gần đây Tuyên quý phi đều chạy đến Y Lan cung..."



Sơ Tranh hữu khí vô lực nâng mí mắt: "Y Lan cung có vàng để nhặt?"



Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.



Tố Tuyết nghĩ nghĩ: "Tuyên quý phi bị Bệ Hạ thu hồi quyền quản lý hậu cung, chắc là ăn năn đấy."



Dù thế nào cũng phải làm bộ một chút đúng không?



"Ngọc Điệp thế nào rồi??"



"Có thái y chăm sóc, khôi phục rất tốt." Tố Tuyết nói: "Thái Hậu, mấy vị công chúa kia, ngài định làm thế nào?"



"Ngươi hỏi ta?"



"... Đúng vậy, bây giờ ngài đang quản lý hậu cung."



"..."



Vô cùng hoài nghi Tiểu Hoàng Đế đang hại ta!



Chuyện này nó không thể tự làm chủ được sao?



Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều cho ra phương án: "Giết chết."



Một chết trăm xong.



Bớt việc bớt phiền phức.



Tố Tuyết kinh hồn táng đảm nhắc nhở: "Thái Hậu, đó là công chúa."



Làm sao có thể giết chết.
Đôi tròng mắt kia trong suốt, đựng đầy ánh sáng lạnh lẽo vắng vẻ.



Dung Thí bỗng nhiên hoảng hốt trong một nháy mắt.



Giống như...



Giống như cái gì?



Suy nghĩ trong đầu Dung Thí giống như bị người ta đột nhiên cắt đứt, làm cách nào cũng không thể nghĩ tiếp được nữa.



Dung Thí rất nhanh đè cảm giác kỳ quái kia xuống.



"Chẳng lẽ đây không phải chức trách của Thái Hậu sao?"



"Đúng thế. Nhưng ta không muốn, ngươi có thể làm gì ta?"



Dung Thí luôn cảm thấy lời này của Sơ Tranh có chút khiêu khích.



Nhưng tiểu cô nương đối diện, vẻ mặt nghiêm túc lại nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ khiêu khích gì.



Tòng quân nhiều năm, trái tim của Dung Thí được ma sát tôi luyện đến chai lì hơn so với người bình thường nhiều.



Đã lâu rồi không có ai có thể làm hắn sinh ra quá nhiều cảm xúc.



Nhưng người trước mặt này...



Khi đối mặt với cô, Dung Thí luôn cảm thấy nỗi lòng khó mà bình lặng được.



"Thái Hậu, nếu như ngài có thể trông nom Ngọc Điệp, thì Dung Thí có thể thay ngài chiếu cố tốt phủ Thái Phó, điều kiện này, Thái Hậu cảm thấy thế nào?"



Phủ Thái Phó...



Ta không cần ngươi chiếu cố.



Sơ Tranh nuốt lại câu nói đã đến bên miệng về, nói: "Coi như công bằng."



Dung Thí gật đầu: "Vi thần cáo lui."



Trước bàn dân thiên hạ, Sơ Tranh không tiện ngăn cản.



Dung Thí đi qua bên người cô, khi đi sát qua bên người, hắn tận lực hạ thấp giọng.



"Ngươi có biến hóa rất lớn."



Đáy lòng Sơ Tranh hơi nghi hoặc.



Trước đây thẻ người tốt quen biết nguyên chủ?



Sao nguyên chủ không nhớ rõ?



Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng trên mặt lại là một vẻ trấn định: "Ngươi mới nhìn được bao nhiêu, biến hóa của ta cũng không chỉ có điểm này."



Bước chân của Dung Thí hơi dừng lại, bình tĩnh nhìn cô vài giây



Giây lát, hắn chắp tay, lạnh lùng nói: "Vi thần cáo lui."



Sơ Tranh sờ lên cằm trầm tư.



Thẻ người tốt nhìn qua rất bình thường nha.



Rốt cuộc là hắc hóa ở chỗ nào rồi?!



Nửa trắng nửa đen thật sự đáng sợ.