Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1413 : Tướng môn quyền hậu (23)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hôm sau thượng triều.



Cũng vì chuyện Thái Hậu dẫn Tiểu Hoàng Đế rời khỏi sơn trang nghỉ mát, các vị đại thần vô cùng kích động, "khuyên nhủ" Tiểu Hoàng Đế về sau không thể tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như thế nữa.



Cũng may Tiểu Hoàng Đế là Hoàng Đế, những người này trừ nói nói linh tinh, thì cũng không dám làm gì cậu.



Ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng ra mặt, phê bình Tiểu Hoàng Đế một trận.



Sơ Tranh truyền cho Tiểu Hoàng Đế tờ giấy nhỏ, nghĩ ra một chủ ý xấu: Ngươi có thể trị hắn tội bất kính.



Tiểu Hoàng Đế: Không tốt đâu, hoàng thúc sẽ không hoài nghi ta sao.



Sơ Tranh: Sợ cái gì, ngươi cứ náo với hắn thôi, hắn sẽ chỉ cho rằng ngươi cố tình gây sự.



Tiểu Hoàng Đế:...



Tiểu Hoàng Đế đại khái đã lĩnh ngộ được tinh túy của việc mình còn nhỏ tuổi.



Thế là Nhiếp Chính Vương rất nhanh liền bị Tiểu Hoàng Đế cố tình gây sự, phạt đi quét tất cả bậc thang của sơn trang nghỉ mát.



-



Dung Thí xử lý xong chuyện của Đinh đại nhân, trở về liền đụng vào Nhiếp Chính Vương đang quét bậc thang.



"Vương gia thật hăng hái."



Nhiếp Chính Vương: "..."



Bây giờ Nhiếp Chính Vương nghe thấy lời này là muốn đánh người.



Nhiếp Chính Vương quăng chổi ra: "Dung Thí, ngươi dung túng cho Bệ Hạ và Thái Hậu xuất cung, ngươi cũng biết nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao gánh nổi hậu quả."



Dung Thí giọng điệu lãnh đạm: "Hoàng mệnh khó trái, ta chỉ làm tốt chuyện trong bổn phận của mình."



Dung Thí khẽ gật đầu, nghênh ngang rời đi.



Nhiếp Chính Vương tức giận đến chống nạnh, một cước đá vào cái chổi.



Tức chết bản vương.



Dung Thí chuẩn bị đi thăm công chúa Ngọc Điệp.



Nhưng công chúa Ngọc Điệp và Sơ Tranh ở cùng một cung, Dung Thí lại có chút do dự.



Ngay khi Dung Thí chần chờ, bỗng nhiên nghe thấy phía trước vang lên một trận tiếng ồn ào, mơ hồ còn có tiếng nữ tử thét lên.



Dung Thí chuyển qua một hành lang, rất nhanh liền trông thấy trong hoa viên, một đám người hoảng hốt tán loạn.



Trong không khí có thứ gì đó vù vù bay lên, đang không ngừng công kích người ở giữa.



Tay cầm kiếm của Dung Thí hơi rút lại.



Ánh mắt hắn liếc qua hành lang bên kia.



Một mình Sơ Tranh đứng dựa ở bên kia, hờ hững nhìn khung cảnh náo nhiệt bên này.
-



Bá An Hầu nghe nói Tam công chúa bị ong vò vẽ đốt đến mức suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ, vội vàng chạy từ kinh thành bên kia đến.



Hai nơi này cách nhau rất xa.



Bá An Hầu chạy tới, Tam công chúa đã qua thời điểm nguy hiểm nhất, nhưng gương mặt kia vẫn vô cùng thê thảm.



Sau khi thăm Tam công chúa, Bá An Hầu lập tức chạy tới gặp Sơ Tranh.



"Thái Hậu, xin hãy làm chủ cho Tam công chúa." Bá An Hầu tràn lòng đầy căm phẫn.



Sơ Tranh bưng trà nhấp một ngụm, chậm rãi hỏi: "Làm chủ cái gì?"



Bá An Hầu lòng đau như dao cắt: "Chuyện Tam công chúa bị ong vò vẽ đốt, nhất định là có người làm, xin Thái Hậu minh xét."



Gương mặt kia của Tam công chúa, bây giờ Bá An Hầu nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng.



"Ồ." Sơ Tranh đặt chén trà xuống: "Ta đã hỏi, lúc ấy cung nữ thái giám ở đó, đều nói là Tam công chúa không cẩn thận tự chọc phải tổ ong vò vẽ."



"Làm sao có thể!" Bá An Hầu cất cao âm lượng: "Tam công chúa không có việc gì sao lại đi chọc tổ ong vò vẽ?"



Sơ Tranh: "Chuyện này thì phải hỏi bản thân Tam công chúa."



Bá An hầu: "..."



Ông ta mới đi từ chỗ Tam công chúa ra.



Cách nói của Tam công chúa hoàn toàn không giống Sơ Tranh.



Bá An Hầu nói: "Thái Hậu, chuyện này nghe nói là công chúa Ngọc Điệp trả thù, không biết Thái Hậu có biết không?"



Đầu ngón tay Sơ Tranh khoác lên trên chén trà, tùy ý xoay chén trà: "Hầu gia nghe được lời đồn này từ đâu?"



Bá An Hầu: "Trước đó vài ngày, công chúa Ngọc Điệp bị ong vò vẽ đốt, chỉ cách thời gian hai ngày, Tam công chúa cũng bị ong vò vẽ đốt, Thái Hậu cảm thấy đây là lời đồn?"



Đây rõ ràng chính là trả thù có chủ đích!



"Đây chỉ là suy đoán của Hầu gia, có chứng cứ không?"



Bá An Hầu nhíu mày: "Có phải Thái Hậu đang bao che cho công chúa Ngọc Điệp không!"



Nghe nói gần đây công chúa Ngọc Điệp và Thái Hậu rất thân cận...



Sơ Tranh mặt mày lạnh lẽo: "Ngươi đang chất vấn ta?"



Trên người thiếu nữ bỗng nhiên bạo phát ra khí thế lạnh lẽo, khiến cho Bá An Hầu giật mình.



Vị Thái Hậu này...



Bá An Hầu ngờ vực dưới đáy lòng, chậm rãi cúi đầu xuống: "Thần không dám."



Bất kể nói thế nào, vị này cũng là Thái Hậu.



Trong lòng không phục nhưng trên lễ tiết cũng không thể phạm sai lầm.



"Hầu gia đã nói đến chuyện này, vậy thì tốt thôi, chúng ta cùng nói chuyện công chúa Ngọc Điệp bị ong vò vẽ đốt một chút."