Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1429 : Ký sự thập niên 70 (4)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh trở lại trong phòng mình, nói là phòng, kỳ thật chính là nơi chồng chất củi.



Bên trong bày cái bàn nhỏ, bên cạnh đều là củi đã được bổ xong.



Bên cạnh có cái rương gỗ, bên trong đặt quần áo của nguyên chủ.



Một mùa chỉ có hai bộ qua lại, đã giặt đến trắng bệch.



Sơ Tranh ở trong gian phòng đợi đến tối, không ai đến gọi cô ra ăn cơm.



Lăng Kiều Kiều đã không sao rồi, Sơ Tranh trông thấy ả đi lại trong sân.



Nói mới nhớ...



Cô còn chưa nhìn thấy đứa em trai tiện nghi kia.



Sơ Tranh lục lọi ký ức của nguyên chủ.



Em trai tiện nghi bị bà ngoại nhà cậu ta đón đi rồi.



"Chị."



Lăng Kiều Kiều đứng ở ngoài cửa phòng, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.



Ả khoanh tay trước ngực, khiêu khích lên tiếng: "Cho dù cha biết là tôi làm, cũng không làm gì được tôi, chị cho rằng đến tìm Nhị gia làm chỗ dựa, thì chị có thể làm gì tôi chắc?"



Trong âm thầm thái độ của Lăng Kiều Kiều đối với nguyên chủ vẫn luôn là thế này.



Đủ loại khoe khoang khiêu khích.



Hận không thể để nguyên chủ biết, ả mới là công chúa nhỏ trong suy nghĩ của Lăng Thụ.



Lúc trước nguyên chủ sẽ tức giận không nhẹ, nhưng bây giờ người này là Sơ Tranh.



Cô căn bản không quan tâm Lăng Thụ.



"Cô vào đây."



Sơ Tranh bình tĩnh mở miệng.



Lăng Kiều Kiều không nghĩ nhiều, trực tiếp tiến vào bên trong: "Chị rất lợi hại nha, thế mà đã học được cách tìm người giúp đỡ."



Nghĩ đến mình bị Nhị gia quát như vậy, đáy lòng Lăng Kiều Kiều lập tức tuôn ra một cỗ oán hận.



Sao lại trùng hợp như thế, Lăng Kiến Quốc vừa lúc ở bên ngoài nhìn thấy?



Lăng Kiều Kiều càng nghĩ càng thấy không đúng.



Nhưng dù là thế cũng có sao đâu, không phải cha cũng chẳng làm gì mình đó sao?



"Cảm ơn."



Sơ Tranh đứng dậy đóng cửa lại.



Lăng Kiều Kiều bị tiếng cảm ơn kia của Sơ Tranh làm cho đần độn.




Lăng Kiều Kiều hiển nhiên không phải nói đùa, ả buông Trương Tiểu Bình ra, chạy vội về phòng, ôm đồ của mình đi ra.



"Kiều Kiều, con làm gì..."



Trương Tiểu Bình đuổi theo Lăng Kiều Kiều đến kho củi.



Lăng Kiều Kiều thu thập đồ vật của Sơ Tranh ra, đặt ở bên ngoài, rồi rầm một tiếng đóng cửa lại.



Trương Tiểu Bình xém chút bị đụng vào mũi.



Trương Tiểu Bình rất đần độn.



Đây là thế nào?



Sơ Tranh ôm đồ vật của mình, đúng lý hợp tình tiến vào phòng của Lăng Kiều Kiều.



Cô cũng không muốn cướp gian phòng của Lăng Kiều Kiều, nhưng chỗ kia thật sự... Làm cho một đại lão như cô cũng có chút bóng ma tâm lý.



Hơn nữa gian phòng này vốn chính là của nguyên chủ.



Cô cũng không tính là cướp.



Chỉ xem như bắt Lăng Kiều Kiều trả vật về cho chủ mà thôi.



"Lăng Sơ Tranh, mày đứng lại!!"



Trương Tiểu Bình gào thét ngăn Sơ Tranh lại.



"Mày làm gì Kiều Kiều rồi?"



"Tôi không có." Đừng nói lung tung!



Không có?



Sao lại không có?



Đang êm đẹp sao Kiều Kiều lại muốn đổi phòng?



Trương Tiểu Bình nghiêm nghị hỏi: "Tại sao nó lại muốn đổi phòng với mày? Có phải là mày ép Kiều Kiều không?"



"Em gái cảm thấy tôi ở chỗ đó không thích hợp lắm, muốn đổi với tôi, có vấn đề gì?" Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói mò.



Trương Tiểu Bình trợn mắt há mồm nhìn Sơ Tranh vào phòng của Lăng Kiều Kiều, cũng đóng cửa phòng lại.



Mụ ta bỗng nhiên kịp phản ứng, lao ra gõ cửa.



Lăng Thụ nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, đi từ trong nhà ra.



"Bà làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt... ồn ào cái gì thế hả?"



Trước đó Lăng Thụ bị Nhị gia nói, bây giờ tâm tình cũng không tốt.



"Tôi ồn ào cái gì à? Đứa con gái ngoan của ông, nó cướp mất phòng của Kiều Kiều rồi, ông nói xem tôi ồn ào cái gì? Nó đột nhiên giống y như bị trúng tà, ông cũng mặc kệ không quản à!!"



Đầu tiên là không nói tiếng nào đến tìm Nhị gia chủ trì công đạo cho cô.



Bây giờ lại làm ra việc này, Trương Tiểu Bình cảm thấy cô chính là trúng tà rồi.