Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1430 : Ký sự thập niên 70 (5)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh khóa gian phòng đến sít sao, mặc cho Lăng Thụ và Trương Tiểu Bình ở bên ngoài làm ầm ĩ.



Cuối cùng cô ngại ồn ào, trực tiếp để ngân tuyến che giấu cả âm thanh luôn.



Hôm sau.



Sơ Tranh đi từ trong nhà ra, Trương Tiểu Bình đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy cô ra, lập tức sầm mặt.



"Mặt trời đã lên cao rồi mà còn ngủ, lợn cũng không ngủ như mày, mày nhìn người khác xem, người ta đã dậy từ sớm rồi, nuôi mày còn không bằng nuôi con chó."



Sơ Tranh không để ý đến mụ ta, múc nước rửa mặt.



Trương Tiểu Bình hùng hùng hổ hổ nửa ngày, người trong cuộc mặc xác mụ ta, đáy lòng tựa như bị một cục bông chặn lại, không lên không xuống được, kìm nén đến hoảng.



"Tao nói chuyện với mày, mày nghe thấy..."



Sơ Tranh sờ soạng dao phay bên cạnh, toàn thân lộ ra khí thế hung ác, âm u hỏi: "Nghe thấy cái gì?"



Sáng sớm đã hét ầm lên, khoe khoang cuống họng mình tốt hay gì!



Trương Tiểu Bình: "..."



Trương Tiểu Bình vốn còn muốn bắt Sơ Tranh trả lại gian phòng, lúc này Sơ Tranh cầm dao, Trương Tiểu Bình lập tức sợ.



Một mụ đàn bà chanh chua như Trương Tiểu Bình đối mặt với các nữ đồng chí chanh chua khác thì được, nếu thật sự gặp phải người cầm côn cầm dao, Trương Tiểu Bình lập tức sợ sun vòi ngay.



"Mày... mày giặt hết đống quần áo kia cho tao, lát nữa xuống ruộng làm, nếu không mày sẽ biết tay!"



Trương Tiểu Bình ném ra câu nói này, xám xịt rời đi.



Sơ Tranh ném dao phay, đi một vòng trong phòng, không nhìn thấy có gì ăn cả.



Giặt quần áo là không thể nào giặt quần áo.



Cho nên khi Trương Tiểu Bình trở về, quần áo vẫn ở nguyên chỗ cũ.



Trương Tiểu Bình vừa muốn nổi giận, liền thấy Sơ Tranh ngồi ở trong sân, trong tay cầm con dao...



Lăng Thụ trở về, Trương Tiểu Bình lập tức kéo Lăng Thụ chỉ vào Sơ Tranh, nói cô điên rồi.



"Bà nói lung tung gì thế?"



"Buổi sáng hôm nay nó dùng dao uy hiếp tôi, muốn chém chết tôi." Trương Tiểu Bình nói: "Tôi thấy hai ngày nay nó trúng tà rồi! Còn chuyện gian phòng nữa, ông mau quản đi!!"



Lăng Thụ: "..."



Lăng Thụ bảo Trương Tiểu Bình đừng nói lung tung, ông ta đi đến chỗ Sơ Tranh bên kia.



"Đại Nha."




"Lên trấn." Sơ Tranh tùy ý đáp một tiếng.



"A..."



Lăng Mai chạy từ dưới ruộng lên.



"Chị, chị lên trấn làm gì thế?" Lăng Mai tò mò.



"..." Phá sản đó! Ta còn có thể làm gì, ta cũng chỉ có cái hoạt động này."Mua đồ."



"Vậy chị giúp em mua ít đồ được không." Lăng Mai cũng không hỏi cô mua gì.



"Ừ, cái gì?"



Lăng Mai móc ra một tờ phiếu vải đưa cho cô, nhờ cô mua hộ mình một ít vải.



"Ừ."



Sơ Tranh nhận lấy phiếu vải, đi ra phía ngoài thôn.



Bây giờ là thời gian làm việc, cô đi lại trên đường như thế, không ít người đều nhìn cô.



Sơ Tranh làm như không thấy đi qua.



Ra khỏi thôn có một cánh rừng nhỏ, khi đi đến cánh rừng đó, Sơ Tranh nghe thấy có người gọi mình.



Một thanh niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng ở đằng sau đống cỏ khô, đang vẫy tay gọi cô.



Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.



Từ Đại Vĩ... Thanh niên trí thức mà nguyên chủ thích kia, hai người bây giờ vẫn đang trong quan hệ kết giao.



Đương nhiên là vụng trộm.



Từ Đại Vĩ là thanh niên trí thức, lớn lên đẹp trai hơn so với mấy thằng nhóc nông thôn nhiều.



Nguyên chủ và Từ Đại Vĩ ngầm sinh tình cảm, vất vả lắm mới thẳng thắn bày tỏ rồi ở bên nhau.



Kết quả còn chưa ở bên nhau bao lâu, thì đã bị Lăng Kiều Kiều làm hỏng.



Lúc trước Trương Tiểu Bình muốn gả nguyên chủ đi lấy chồng, Trương Đại Vĩ biết đối phương không dễ chọc, nguyên chủ đi tìm gã nghĩ cách, gã đều ra sức khước từ.



Loại đàn ông này, không có nửa phần đảm đương.



Còn hoa tâm!



Một thằng tra nam!



Từ Đại Vĩ vẫy tay gọi Sơ Tranh, gọi cô đi qua.



Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đi qua phía bên kia.