Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1431 : Ký sự thập niên 70 (6)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tiểu Sơ, cái kia, em..."



"Chúng ta chia tay đi."



Từ Đại Vĩ ngẩn người.



"Tiểu Sơ, em... nói cái gì."



Sơ Tranh lặp lại một lần: "Chúng ta chia tay."



Từ Đại Vĩ khiếp sợ: "Vì sao? Không phải chúng ta đang rất tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay?"



"Tôi không thích anh."



"Sao lại thế, trước đó không phải em nói thích anh sao?" Từ Đại Vĩ giơ tay muốn bắt lấy cánh tay Sơ Tranh.



Sơ Tranh tránh khỏi tay gã.



"Đó là trước kia."



Bây giờ ta không còn là ta lúc trước nữa.



Bây giờ ta là Nữu Hỗ Lộc Thị* Sơ Tranh, đại lão sao có thể yêu đương chứ?



Không thể!



Đại lão có thẻ người tốt!



"Tiểu Sơ em sao thế?" Từ Đại Vĩ hiển nhiên không tiếp nhận được: "Anh làm sai chỗ nào sao?"



Trước đó còn rất tốt, sao bây giờ đột nhiên muốn chia tay với mình?



"Chúng ta không thích hợp."



"Không thích hợp chỗ nào, chúng ta thích nhau..."



"Anh không xứng với tôi."



"???"



Từ Đại Vĩ khiếp sợ nhìn Sơ Tranh rời đi.



Cô vừa nói cái gì?



Không xứng với cô?



-



Huyện thành.



Trong huyện thành cũng coi như náo nhiệt, nhân khẩu không ít, trên đường phố đều là người sôi nổi, hai bên có không ít cửa hàng mở ra.



Sơ Tranh mua quần áo, giờ cô đến cả cái túi cũng không có!



Lúc này vải vóc tốt nhất hot nhất, đại khái chính là sợi tổng hợp.



Sơ Tranh chiếu vào đắt để chọn, nhưng mà người ta nói cho cô biết, bọn họ chỉ lấy phiếu vải, không thu tiền.



Sơ Tranh: "..."



Vương bát đản mi xem!!



Người ta không cần tiền.




Đây chính là xe đạp, người khác dùng cũ, muốn mua được cũng phải tốn mấy trăm đồng mới mua nổi.



Chiếc này nhìn là biết hoàn toàn mới, có thể nhặt ở đâu được?



"Đại Nha... Đây không phải là cháu trộm đấy chứ?"



Có người chua chua lên tiếng.



Sơ Tranh quét mắt nhìn người kia một chút: "Trộm nhà bà?"



Kia người nhất thời ngậm mồm lại.



"Đại Nha rốt cuộc cháu lấy đâu ra thế? Nói cho mọi người nghe một chút với."



"Đúng thế, để chúng tôi cũng đi nhặt xem."



Sơ Tranh nói nhặt, bọn họ chắc chắn không tin.



Lời này rõ ràng là đang nhạo báng cô.



"Trong mơ." Sơ Tranh không mặn không nhạt phun ra hai chữ.



"..."



Biểm cảm của mấy người kia đổi tới đổi lui, phá lệ đặc sắc.



Trước kia cũng không phát hiện nha đầu này nói chuyện làm người ta nghẹn như thế mà.



Sơ Tranh vừa định đạp xe đạp rời đi, không biết Lăng Mai chạy từ đâu đến.



"Chị, chị... Oa, xe đạp của chị ở đâu ra vậy?"



Con ngươi Lăng Mai hơi tỏa sáng, cơ hồ là nhào tới.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh đưa cái túi phía trước giỏ xe đạp cho cô ấy.



"Của em."



Lăng Mai ôm lấy, cũng không xem: "Chị, xe đạp này của chị ở đâu ra vậy."



"Nhặt, đi đây."



Sơ Tranh cưỡi xe đạp đi ngay, tốc độ kia, giống như sợ người phía sau đuổi theo cô vậy.



Lăng Mai: "??"



Lăng Mai gãi gãi đầu, kéo túi ra nhìn.



Nhìn một chút Lăng Mai lập tức trừng lớn mắt, lấy đồ bên trong ra.



Bên cạnh có hai người đàn bà nhìn thấy: "Ôi! Chất vải này không phải là sợi tổng hợp kia sao?"



"Thật sao?"



"Chỗ này không phải tốn rất nhiều phiếu vải sao?"



"Ôi, Mai Tử, cháu lấy đâu ra nhiều phiếu vải thế?"



Một đám người vây Lăng Mai lại.



Bao vải trong ngực Lăng Mai đều bị bọn họ cướp lấy, bà sờ một chút, tôi sờ một hồi.



Vải trong bao vải rõ ràng rất nhiều, có lẽ làm hai bộ quần áo cũng còn dư.