Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1441 : Ký sự thập niên 70 (16)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đến nhà tôi?" Sơ Tranh hỏi Văn Thanh.



Văn Thanh lắc đầu, hắn chỉ chỉ phương hướng nhà chú Đại Tráng.



"Anh còn muốn về?" Không phải đứa con kia của Đại Tráng bắt nạt hắn sao? Bây giờ hắn còn quay lại đấy làm gì, để bị đánh sao?



Văn Thanh gật đầu, chỗ sâu đáy mắt có u ám chớp động.



"Được, tùy anh."



Sơ Tranh bảo Lăng Quân đưa hắn về.



Văn Thanh nhìn Sơ Tranh rời đi, hắn đi lên phía trước hai bước, dường như muốn gọi cô lại.



Nhưng cuối cùng hầu kết nhấp nhô mấy lần, cũng không lên tiếng.



Lăng Quân đưa người đến, lấy toàn bộ đồ Sơ Tranh cho cậu ta, đưa cho Văn Thanh.



"Anh, trong này đều là quần áo và đồ ăn, anh nhận lấy đi."



Văn Thanh gật đầu nhận lấy.



Lăng Quân bàn giao hai câu, cưỡi xe chạy đi nhanh như chớp.



-



Sơ Tranh về đến nhà, Lăng Kiều Kiều ở trong sân giặt quần áo, thấy cô trở về, vừa định nói hai câu cay nghiệt, đột nhiên nhớ đến của hành vi Sơ Tranh, im lặng không lên tiếng.



Chờ Trương Tiểu Bình trở về, thì không yên tĩnh như vậy nữa.



Đầu tiên là hỏi Sơ Tranh những ngày này đi đâu, đêm không về ngủ, cũng không thấy bóng dáng.



Vừa rồi còn trở về cùng đám côn đồ trong thôn Lăng Quân kia nữa.



Sơ Tranh không thèm để ý đến mụ ta, trực tiếp đóng sầm cửa lại.



Trương Tiểu Bình ở bên ngoài tức giận đến xém chút phát bệnh tim.



Nhiều ngày trôi qua rồi, cũng không biết bà mối kia bị làm sao, vẫn không thấy đến đáp lời.



Xem ra mụ ta phải tìm thời gian, đi tìm bà mối kia nói chuyện một chút, mau chóng làm cho xong chuyện này đi.



Còn tiếp tục để cho cô ở trong nhà này, sớm muộn gì mụ ta cũng tức chết.



Ban đêm Sơ Tranh mới biết được đứa em trai tiện nghi Lăng Phi Phi kia của cô trở về.



Lăng Phi Phi năm nay mười tuổi, hoàn toàn chính là một thằng béo.



Vừa đen lại vừa béo.



Giống như Trương Tiểu Bình, là một đứa to mồm.



Nó vừa về đến nhà là Sơ Tranh chỉ nghe thấy tiếng nó ồn ào.
Lăng Thụ nghiêm mặt trở lại phòng mình, Trương Tiểu Bình há miệng liền nói một chuỗi lời khó nghe.



"Câm miệng!"



Lăng Thụ quát lớn một tiếng.



"Ông quát cái gì!! Lăng Thụ, có phải ông thấy tôi như bây giờ, nghĩ rằng tôi không làm gì được ông nữa phải không?"



Lăng Thụ trừng Trương Tiểu Bình một cái.



Dù sao Lăng Thụ cũng là đàn ông, lúc này dùng ánh mắt hung ác trừng mụ ta, Trương Tiểu Bình vẫn bị giật mình.



"Về sau đừng có tiếp tục trêu chọc Đại Nha, nó muốn làm gì thì để nó làm."



"Nó đánh Phi Phi ông không nhìn thấy à? Đã đánh thành bộ dạng gì rồi... Có người chị nào như nó không chứ?"



Trương Tiểu Bình không phục.



"Nếu bà muốn nó đánh Phi Phi nữa, thì cứ tiếp tục làm thế đi."



Lăng Thụ ném ra câu nói này, rời phòng đi cảnh cáo Lăng Phi Phi và Lăng Kiều Kiều.



Lăng Kiều Kiều vẻ mặt không vui chạy tới tìm Trương Tiểu Bình.



"Mẹ, rốt cuộc khi nào mẹ mới gả chị ta đi?"



"Không phải bà mối kia còn chưa trả lời sao?" Trương Tiểu Bình cũng phiền: "Chờ bên kia trả lời là lập tức làm ngay, con ranh chết tiệt kia cũng không thể ở lại chỗ này nữa."



"Mẹ, mẹ nói có phải chị ta trúng tà rồi không?"



Trước kia chị ta đâu có như vậy?



Đánh không đánh trả, mắng không nói lại.



Bây giờ đột nhiên biến thành thế này...



Còn có, chị ta thế mà lại chia tay với Từ Đại Vĩ.



Đương nhiên chuyện này làm Lăng Kiều Kiều rất vui, nhưng nghĩ đến cô chủ động chia tay với Từ Đại Vĩ, đáy lòng Lăng Kiều Kiều lại có chút chán ghét.



Giống như mình nhặt được đồ cô không cần vậy...



"Cái con ranh chết tiệt kia đúng là kỳ kỳ quái quái."



Trước đó mụ ta đã cảm thấy là cô trúng tà.



"Được rồi, mẹ sẽ đi giục bà mối, đợi nó đi là tốt rồi."



Lăng Kiều Kiều ngẫm lại cũng đúng: "Vậy mẹ nhanh lên đi, chị ta ở đây, con cũng sắp điên rồi."



Trương Tiểu Bình biểu thị biết rồi: "Mau bóp eo cho mẹ."



Lăng Kiều Kiều không muốn, ả mượn cớ: "Mẹ, lát nữa con quay lại."



Trương Tiểu Bình: "..."