Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1442 : Ký sự thập niên 70 (17)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lăng Phi Phi và Lăng Kiều Kiều bị Lăng Thụ cảnh cáo, tăng thêm đều từng bị Sơ Tranh sửa chữa, cho nên lúc này trông thấy cô, đều yên lặng lách qua, chỉ có thể ở sau lưng liếc cô, nguyền rủa cô.



Sơ Tranh phát triển theo hướng thôn bá toàn thôn, còn dẫn theo mấy người Lăng Quân kia, chuyện của cô, thôn dân bây giờ cũng không dám nói trước mặt cô.



Lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn.



Không có ai thật sự nhìn thấy Sơ Tranh làm chuyện không rõ ràng với ai.



Ngược lại có một số đứa trẻ trong thôn, càng ngày càng thích cô.



Bởi vì luôn có thể nhận được đồ ăn ngon từ chỗ cô.



Kẹo này, đồ ăn vặt chưa được ăn bao giờ này, đồ uống này... Chỉ cần trong huyện thành có, cô đều có thể lấy ra được.



Các người lớn trong thôn nghe nói là Sơ Tranh cho, còn vô cùng hào phóng, cho không ít, trẻ con ăn xong còn có thể dư lại không ít đưa về nhà.



Lần này những thôn dân này cũng không biết nên nói gì cho phải.



"Mọi người nói xem nó lấy đâu ra tiền nhỉ?"



"Không biết, tôi thấy con bé cũng không ra ngoài nhiều..."



"Lần trước tôi gặp nó ở huyện thành, nó cũng chỉ đi cùng bọn Lăng Quân, không thấy lui tới với ai."



"Không phải là nó tìm được thứ tốt ở đâu đó chứ?"



Các thôn dân cả ngày thảo luận chuyện tiền của Sơ Tranh từ đâu tới.



Cuối cùng đương nhiên là không có kết quả.



Sơ Tranh mua những thứ kia, cũng không phải món tiền nhỏ gì.



Những người làm mấy chuyện kia ở thôn bên cạnh, cũng cùng lắm là ăn mặc đẹp hơn tí, cũng không tiêu tiền vung tay quá trán như Sơ Tranh.



Có thôn dân cảm thấy có lẽ không phải Sơ Tranh làm chuyện này, mà chắc là có tiền bằng những con đường khác.



"Tôi nghe nói xe đạp của bọn Lăng Quân là nó mua cho đấy."



"Thật hay giả?"



"Chính bọn Lăng Quân nói, còn có thể là giả à?"



"Sớm biết thế tôi cũng cho con tôi chơi với nó, chơi với nó..." Không biết là ai nói ra một câu như thế.



Câu này vừa nói ra, đám người bát quái lập tức yên tĩnh lại.



Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng, Sơ Tranh theo chân đám Lăng Quân mới có những thứ kia.



Bây giờ mới phát hiện, căn bản không phải như vậy...



Quần áo trên người đám Lăng Quân đều thay mới rồi.



Cảm giác kia giống như người trong thành phố đến vậy, bọn họ làm việc mà cũng giống như đang bị lãnh đạo thị sát.
Văn Thanh rụt tay lại, Sơ Tranh đè hắn lại: "Làm gì?"



Trên mặt Văn Thanh chẳng biết đã nhiễm lên màu đỏ ửng từ lúc nào, hắn nhếch môi, trong mắt có quật cường và quẫn bách.



"Không chê anh." Sơ Tranh giống như biết hắn đang suy nghĩ gì: "Đừng nhúc nhích, còn động nữa chặt tay!"



Văn Thanh: "..."



-



Lăng Quân dùng tay chọc người bên cạnh: "Nhìn kia."



Bọn họ nhìn về phía bóng cây bên kia.



Chàng trai cúi đầu, ngồi bên cạnh cô gái, hai tay bị cô gái cầm, ánh nắng xuyên qua khe hở của tán cây, pha tạp rơi trên người bọn họ.



Lăng Quân nói: "Hình như Văn Thanh cũng không âm trầm như trước kia nhỉ."



Bình thường Văn Thanh không nói lời nào, độc lai độc vãng, trên người liền lộ ra vẻ âm u.



Nhưng nhìn ở khoảng cách gần, hắn chính là một chàng trai dáng dấp đặc biệt đẹp, trên người còn mang theo phong độ của người đọc sách.



Đặc biệt là khi ở bên cạnh Sơ Tranh, hắn ngoan đến lạ thường, những người đàn ông như bọn họ nhìn thấy, cũng cảm thấy có chút động tâm.



"Chị thích hắn sao?" Có người tò mò.



"Nói nhảm, nếu không phải thích hắn, thì tốt với hắn như vậy làm gì?"



"Chị mình trâu nha."



Những người con gái khác đối với người mình thích, không phải thẹn thẹn thùng thùng, thì cũng là không dám tiết lộ ra.



Chị của bọn họ thì trực tiếp theo đuổi tới tay.



Không hổ là người làm chuyện lớn.



Bọn họ lần nữa xác định, đi theo Sơ Tranh là chính xác.



"Các cậu đánh cược không?"



"Đánh cược gì?"



"Cược chị mình lúc nào có thể..." Người kia nháy mắt ra hiệu.



"Ồ ~ "



Đám người rất hiểu kéo dài âm.



"Tôi cược một tháng!"



"Một tháng có hơi lâu nha?"



"Nửa tháng!"



"Cũng không nhất định, nhìn Văn Thanh thế này, còn rất kháng cự, tôi cược hai tháng."