Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1443 : Ký sự thập niên 70 (18)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau đó Văn Thanh làm việc, Sơ Tranh đều mang người giúp hắn làm.



Cho nên Văn Thanh biến thành người ngồi ở bên cạnh nhìn.



Tổ hợp thôn bá bất lương làm việc cho mình thì lề mà lề mề, còn khó chịu hơn cả cha chết mẹ chết, vậy mà bây giờ làm rất hăng say.



Văn Thanh vẫn không nói lời nào, vận dụng ba phương pháp gật đầu lắc đầu trầm mặc đến phi thường đúng chỗ.



Sơ Tranh sầu đến không được.



Giao lưu buồn ngủ quá khó.



Thẻ người tốt còn tích chữ như vàng hơn cả cô thì làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp.



"Chị, chúng em làm xong rồi!"



Lăng Quân chạy tới tranh công.



"Ừ. Còn có công việc gì khác nữa không?"



Sơ Tranh quay đầu hỏi Văn Thanh.



Văn Thanh lắc đầu.



Sơ Tranh đứng dậy: "Vậy đi về trước đi."



"Vâng."



Văn Thanh cũng đi theo, hắn vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người, đi theo Sơ Tranh về trong thôn.



Khi sắp đến thôn, Sơ Tranh dẫn người đi về một hướng khác, Lăng Quân đưa Văn Thanh về.



Văn Thanh đứng tại chỗ, nhìn qua phương hướng Sơ Tranh rời đi, một hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại.



"Anh, anh thích chị em không?" Lăng Quân tiến đến trước mặt Văn Thanh, tò mò hỏi.



Văn Thanh như bị chấn kinh, con mắt hơi trợn tròn, lông mi dài lại cong, chiếu ra một cái bóng nho nhỏ dưới mí mắt.



Nhìn ở khoảng cách gần, lại có mấy phần đáng yêu.



Lăng Quân bị ý nghĩ này làm giật mình.



Cậu ta nhanh chóng chỉnh ngay ngắn thần sắc, vì tiền đặt cược nửa tháng của mình, bắt đầu dụ hoặc Văn Thanh: "Anh xem chị em thích anh như thế, nếu không anh tỏ chút thái độ đi?"



Con ngươi Văn Thanh lần nữa rụt rụt.



Cô... Thích mình?



Nhưng hắn có gì để mà thích?



Văn Thanh mở miệng, dường như muốn nói gì đó.



Lăng Quân chờ mong nhìn hắn, kết quả nửa ngày sau Văn Thanh cũng không phát ra âm tiết nào.



Hắn lắc đầu.




Văn Thanh cố chấp không chịu.



Sơ Tranh gọi mấy người Lăng Quân bên ngoài vào: "Nhặt những thứ này lên đi."



Sơ Tranh ngừng một chút, nhìn về phía Lăng Sơn: "Mang cả gã đi."



Lăng Quân có Sơ Tranh làm chỗ dựa, lúc này tuyệt không sợ Lăng Sơn, gọi hai người anh em vào, một trái một phải kéo Lăng Sơn ra ngoài.



-



Nhà Lăng Quân.



Sơ Tranh đỡ Văn Thanh ngồi xuống, giơ tay vén quần áo hắn lên.



Văn Thanh theo bản năng ngăn cản.



"Tôi xem vết thương."



Văn Thanh mím môi, chậm chạp lắc đầu.



"Anh sợ cái gì. Anh có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn qua đâu?"



Trên mặt Văn Thanh lập tức nhiễm lên màu đỏ ửng, càng kiên định lắc đầu.



Sơ Tranh trực tiếp cầm lấy tay hắn, xốc vạt áo lên.



Mảnh máu đọng xanh tím tím ở phần bụng bại lộ ra trước mắt Sơ Tranh, ánh mắt cô đột nhiên lạnh lẽo.



Văn Thanh bối rối kéo quần áo xuống, gắt gao đè chặt vạt áo.



Thật lâu sau, hắn nhỏ giọng nói: "Tôi... Không đau."



Sơ Tranh nắm lấy cằm Văn Thanh, khiến cho hắn ngẩng đầu.



Trong mắt hắn vẫn còn chút ít tơ máu, chỉ là lúc này thần sắc thuận theo, không có những lệ khí kia, nhìn có chút đáng thương.



Sơ Tranh đột nhiên cúi người...



Con ngươi Văn Thanh trừng lớn trong lúc đó, gương mặt gần trong gang tấc, khiến cho nhịp tim hắn thình thịch gia tốc.



Trong đầu trống rỗng, huyết dịch trong thân thể phảng phất như đang sôi trào lên.



Có thứ gì đó từ nơi trái tim dũng mãnh tiến ra, lan tràn đến toàn thân.



"Chị..."



Lăng Quân vén rèm lên đi vào.



Con ngươi cậu ta đột nhiên trừng lớn, vội vàng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.



Đứng ở ngoài cửa, Lăng Quân vỗ ngực.



Hù chết người.



Chờ Lăng Quân kịp phản ứng, ánh mắt cậu ta lại đột nhiên sáng lên.



Xem ra nửa tháng có hi vọng rồi!!!