Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1457 : Tổng tài phá sản (3)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Dì Chu chờ Ôn Hoằng Nghị trở về phòng, lúc này mới hâm nóng đồ ăn, dự định đưa lên.



Vừa mới lên lầu, An Tuệ liền đi từ gian phòng ra.



"Dì Chu, dì đi đâu thế?" An Tuệ gọi bà ấy lại.



"Tiểu thư không ăn cơm chiều, tôi đưa lên cho tiểu thư." Trên mặt dì Chu lộ vẻ lo lắng.



An Tuệ ồ một tiếng, lại nói: "Vậy thì để tôi đưa lên cho chị đi."



"Tiểu thư An Tuệ, vẫn nên để tôi đi, ngài nghỉ ngơi thật tốt..."



"Tôi không sao."



An Tuệ trực tiếp nhận lấy mâm đồ ăn trong tay dì Chu, bưng lên lầu.



Gian phòng Sơ Tranh ở tầng ba.



Trước đó Sơ Tranh ở tầng hai, nhưng bây giờ gian phòng kia cô ta đang ở, cho nên Sơ Tranh bị dời đến tầng ba.



Phòng của tầng ba nhỏ hơn tầng hai rất nhiều, ánh sáng cũng không tốt như phía dưới.



An Tuệ nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được, đắc ý một thời gian thật dài.



Mà đoạn thời gian kia nguyên chủ đã sắp bị làm cho tức chết rồi.



An Tuệ lên tới tầng ba, cô ta đứng ở cầu thang nhìn xuống phía dưới.



Sau khi xác định không có ai, An Tuệ trực tiếp xuống lầu, thừa dịp dì Chu trở về phòng, đổ hết đồ ăn đi.



"Tao xem mày có thể đói bao lâu."



-



Sơ Tranh sẽ bị đói sao?



Đương nhiên sẽ không.



Nếu như đổi thành nguyên chủ, có lẽ thật sự sẽ bị đói.



Dù sao bị An Tuệ vu oan, cha cũng không tin tưởng, tuyệt thực kháng nghị là rất bình thường.



Nhưng mà Sơ Tranh xem hai người kia như không khí, có thể bị đói mới là lạ.



Sơ Tranh về biệt thự, là để suy nghĩ làm sao để làm rơi... Không phải, là dạy An Tuệ làm sao để trở thành người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội.



Sơ Tranh ăn no ngủ ngon một đêm.



Nhưng An Tuệ thì không hề ngủ ngon.



Sáng sớm đã mang theo hai quầng thâm mắt xuống lầu, Ôn Hoằng Nghị đang chuẩn bị ra ngoài, thấy bộ dáng kia của An Tuệ, lập tức hỏi: "Tuệ Tuệ sao thế? Ngủ không ngon sao?"



An Tuệ rất buồn ngủ phàn nàn: "Đêm qua không biết chị làm gì, âm thanh trên lầu rất lớn, làm cho con không thể ngủ ngon được..."



Đêm qua sau khi cô ta trở về phòng, trên trần nhà lập tức truyền ra các loại âm thanh tạp nham.



Giống như có ai đó kéo ghế trên sàn nhà vậy.




"Tiểu thư, ngài về rồi." Dì Chu mau chóng đưa dép lê tới.



Sơ Tranh đổi giày vào cửa, thấy An Tuệ đứng ở bên đó, mặc trên người một bộ lễ phục không quá vừa người, mỹ cảm của toàn bộ lễ phục đều bị phá hư đến sạch sẽ.



Đáy lòng Sơ Tranh đang nghĩ ngợi Ôn Hoằng Nghị tặng quần áo cũng tặng loại không vừa người, thì nghe thấy dì Chu ở bên cạnh nói.



"Tiểu thư, đây đều là phu nhân đưa tới. Tiểu thư An Tuệ không biết, nên đã mặc thử..."



Sơ Tranh: "..."



Mẹ ruột à!!



Mẹ tặng thứ đồ chơi này làm gì!!



Ta thiếu tiền sao?



Ta thiếu thẻ thôi!



Lúc này trên mặt An Tuệ nóng bỏng, nếu cô ta biết đây là do Liễu Hàm San đưa tới, thì sao có thể động vào chứ.



Đều do dì Chu, tại sào bà ta lại đặt những thứ này ở đây chứ!!



Đáy lòng An Tuệ oán hận dì Chu, làm cho mình xấu mặt đến như thế.



Nhưng nghĩ đến nhiều quần áo như vậy, đáy lòng An Tuệ lại ghen ghét không thôi.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm An Tuệ vài giây, giọng điệu lãnh đạm nói: "Mặc qua rồi thì vứt đi."



An Tuệ: "..."



***



Nay mệt, rất rất mệt, cực kỳ mệt.



Nhiều chuyện đổ dồn vào, chưa bao giờ cảm thấy nản như lúc này.



Ai không thích đọc thì lướt qua đi, đừng quan tâm.



1457 chương, lê lết một mình, tính ra thì không biết đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian.



Dạo này tiến độ giảm dần đều, phần vì mình bận, phần vì sức khỏe không tốt như trước nữa. Ngày trước mình có thể làm liên tục 10 chương/ngày, giờ thì thua hẳn, ngồi vài tiếng trước máy tính là mắt khó chịu, sau đó liên đới sang cả ngày hôm sau.



Biết vì sao mình cực kỳ khó chịu với hối chương không? Vì các bạn càng hối thì mình càng cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, chưa đủ nhiều, mặc dù mình đã cố gắng lắm rồi.



Trên đời này có một kiểu người, thích nhận lỗi về phía mình, và mình là kiểu người như vậy, mặc dù ở mặt ngoài mình rất gai góc, các bạn chọc mình thử đi, mình không chửi cho bạn im miệng luôn thì tên mình viết ngược:)) nhưng gai góc thì gai góc, câu trách móc của bạn sẽ quanh quẩn mãi trong đầu mình, ít nhất phải kéo dài cả ngày, nên đừng hỏi vì sao mình hay trở mặt khi bạn hối chương.



Người nói vô tình, người nghe có ý là vậy.



Người tôn trọng công sức, mình cảm ơn, không tôn trọng, cảm thấy xưa mình ra chương đều lắm mà, sao giờ lại thế này thế nọ, ồ, tùy ý cảm nhận đi, đừng nói ra, mình không cần biết sự tồn tại của bạn:)



Hình như mỗi quyển lại có vài lần tâm sự dài dằng dặc này, không biết có ai cảm thấy mình đang tìm kiếm sự thương hại không. Dù sao cảm thấy thì cứ cảm thấy đi.



Có lẽ phải cho mình một khoảng lặng để bình tâm lại, hôm nay mình mệt, chán nản, chẳng có lý do gì cả!



Mình vắng mặt vài ngày nhé, đến khi quay lại, Nhiên Nhiên vẫn là Nhiên Nhiên đáng yêu của các cậu, vì mình biết còn rất nhiều người chờ đợi mình, nhiều bạn nhỏ đáng yêu vẫn ngày ngày ủng hộ tinh thần cho mình.



Sẽ cố gắng xốc lại tinh thần nhanh thôi, đợi mình ♡



Cảm ơn vì đã đọc.