Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1458 : Tổng tài phá sản (4)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Mặt mày An Tuệ âm trầm nhìn dì Chu lấy quần áo ra vứt đi.



Chỗ còn lại đều được đưa đến phòng Sơ Tranh.



An Tuệ nghĩ đến Ôn Hoằng Nghị mua đồ cho mình, lúc này tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút, đi lên lầu xem.



Kết quả phát hiện Ôn Hoằng Nghị chỉ tặng cho mình một bộ quần áo, và một bộ đồ trang sức.



Quần áo ngược lại là vừa người, nhưng so sánh với một hàng quần áo vừa rồi, đáy lòng An Tuệ lập tức thấy không cân bằng.



Rõ ràng cô ta cũng là con gái của Ôn Hoằng Nghị...



Đồ đạc của cô, tại sao mình không thể có?



Đáy lòng An Tuệ dù có ghen ghét thế nào, cũng không thể biểu lộ ra trước mặt Ôn Hoằng Nghị.



Ôn Hoằng Nghị hỏi, còn phải cười nói mình rất thích.



"Thích là tốt rồi, về sau muốn mua gì thì cứ nói với cha."



"Cảm ơn cha."



Ôn Hoằng Nghị nói với An Tuệ hai câu, An Tuệ lại nhắc đến Sơ Tranh, Ôn Hoằng Nghị nhớ tới chuyện Sơ Tranh đẩy An Tuệ, bảo dì Chu đi gọi Sơ Tranh xuống.



"Tiên sinh, tiểu thư nói... Cô ấy không rảnh."



"Không rảnh? Nó đang làm gì?"



"..."



Dì Chu lắc đầu, sao bà ấy biết được!



Sơ Tranh không xuống, Ôn Hoằng Nghị trầm mặt lên lầu.



"Ôn Sơ Tranh con đi ra đây."



Sơ Tranh bị Ôn Hoằng Nghị gõ cửa đến không kiên nhẫn, mặt lạnh mở cửa.



Ôn Hoằng Nghị lập tức giơ đẩy cửa, muốn đẩy cửa ra.



Nhưng mà đẩy hai lần cũng không đẩy được, gương mặt mo đỏ lên: "Mở cửa ra."



"Nam nữ khác biệt." Nửa người Sơ Tranh đều ở trong cửa phòng: "Ông có chuyện gì?"



Ôn Hoằng Nghị muốn mắng cô không có quy củ.



Đứa con gái này trước kia không phải như vậy... Sao bây giờ lại biến thành thế này?



Nhưng nghĩ đến mục đích mình lên đây, Ôn Hoằng Nghị nhịn được: "Con xin lỗi Tuệ Tuệ chưa?"



Sơ Tranh không hiểu thấu: "Tại sao tôi phải xin lỗi?"



Ôn Hoằng Nghị: "Con đẩy Tuệ Tuệ xuống lầu, Tuệ Tuệ đã tha thứ cho con, con còn không chịu xin lỗi Tuệ Tuệ?"
"Cô suy nghĩ nhiều rồi."



Sơ Tranh kiên quyết phủ nhận tạp âm không phải cô làm ra.



An Tuệ cắn môi, uy hiếp cô: "Nếu chị còn như vậy, tôi sẽ nói cho cha biết, chị cảm thấy bây giờ cha sẽ còn tin tưởng chị hay sao?"



Bao nhiêu tuổi rồi, còn mách cha.



Chậc!



Ta thì không giống!



Ta có thể tự giải quyết!



"Ồ." Sơ Tranh thái độ thờ ơ: "Còn có việc gì không?" Không có việc gì thì đừng có chặn đường.



"..."



Sơ Tranh đẩy cô ta ra đến phòng ăn ăn sáng.



An Tuệ đứng ở cầu thang, nhíu mày nhìn chằm chằm Sơ Tranh.



-



Mấy ngày kế tiếp, An Tuệ đều ngủ không ngon giấc.



Mỗi khi đến lúc cô ta ngủ, thì trên lầu lại bắt đầu chế tạo tạp âm.



Hai ngày nay Ôn Hoằng Nghị đi nơi khác công tác, vô cùng bận bịu, An Tuệ muốn cáo trạng cũng không có chỗ mà cáo.



Chờ Ôn Hoằng Nghị trở về, người An Tuệ đã sắp gầy đi trông thấy, ôm Ôn Hoằng Nghị bắt đầu oa oa khóc lóc kể lể.



Ôn Hoằng Nghị tất nhiên muốn tìm Sơ Tranh đối chất.



"Tôi nói, không phải tôi." Sơ Tranh chỉ vào mặt mình: "Ông thấy tôi giống mấy ngày không ngủ, chế tạo tạp âm phá rối cô ta không?"



Dựa theo lời An Tuệ nói, thì chắc hẳn cũng là không ngủ...



Nhưng khuôn mặt Sơ Tranh trắng trắng mềm mềm, tinh thần vô cùng tốt, căn bản không nhìn thấy quầng thâm mắt gì.



Đây làm gì giống người vài ngày không ngủ, mà ở phía trên nhảy disco chứ.



"Thật sự không phải con?"



Sơ Tranh lười nói nhảm nữa: "Muốn tin hay không thì tùy."



Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội không thể tùy tiện xử... cáu gắt!



Ta phải bình tĩnh.



Làm người tốt!



Ôn Hoằng Nghị: "..."



Ôn Hoằng Nghị nhìn An Tuệ đã gầy đi một vòng, cuối cùng an ủi An Tuệ: "Buổi tối cha canh chừng cùng con xem sao."