Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1463 : Tổng tài phá sản (9)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trên người Sơ Tranh đều viết to mấy chữ khó chịu, ngay cả bối cảnh xung quanh cũng có hai chữ khó chịu to đùng đang lắc lư.



Phải nghĩ cách để lấy được người tới tay đã...



Bất kể hắn có ánh trăng sáng ánh trăng tối gì, tiến vào cửa nhà ta, chính là người của ta.



Sơ Tranh suy nghĩ xem đánh gãy chân giam lại mới tốt, hay là giam lại đánh gãy chân tốt hơn... Nếu có thể mang thai thì tốt hơn, trên TV đều nói mang thai là không thể chạy nữa nha.



【...】 Tiểu tỷ tỷ, cô dám đưa độc thoại nội tâm của cô ra cho thẻ người tốt nhìn không! Cô mẹ nó toàn suy nghĩ những chuyện loạn thất bát tao phát rồ đạo đức luân hãm gì vậy! Mời cô nghiêm túc làm người!!



-



Hôm sau.



Sơ Tranh mặc đồ mặc ở nhà rộng rãi ra, trước tiên gõ gõ cửa phòng Cận Hưu.



Gõ nửa ngày cũng không có ai mở.



Sơ Tranh vừa định đẩy cửa ra đi vào, nhưng ngẫm lại thẻ người tốt rất thảm, cũng có thể người ta đang trốn trong chăn khóc thì sao?



Hay là cô không vào đi, bằng không thì còn phải an ủi hắn nữa.



Loại chuyện như an ủi này, đối với đại lão mà nói là quá khó.



Sơ Tranh đi xuống lầu, đợi đến sắp giữa trưa Cận Hưu mới xuống lầu.



"Chào buổi sáng."



Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, mặt không cảm xúc nói: "Không còn sớm nữa."



Đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, còn chào buổi sáng cái gì chứ?



Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn: "Anh khóc xong rồi?"



"??"



Mấy dấu chấm hỏi viết rõ trên gương mặt có vẻ hơi tiều tụy của Cận Hưu.



"Tại sao phải khóc?" Vấn đề này thật quỷ dị.



"Anh vừa phá sản, không khóc?"



Người bình thường không phải đều khóc sao?



"..." Mới sáng sớm Cận Hưu vừa dậy đã bị hai chữ "phá sản" đập cho, thật lâu sau mới nói: "Không có gì phải khóc cả."



Sơ Tranh quan sát hắn một hồi, sắc mặt đúng là có chút tiều tụy, nhưng xác thực không giống dáng vẻ như từng khóc.



Tốt xấu gì cũng là đại lão lăn lộn trên thương trường, năng lực chịu đựng của tâm lý, không thể so sánh với người thường.



Hơn nữa trên người hắn cũng không có nhiều điệu bộ của đại tổng tài.



Theo lý thuyết, một người có thói quen ra lệnh cho người khác, trong khoảng thời gian ngắn, không thể thay đổi thói quen của mình.



Nhưng Cận Hưu vẫn luôn biểu hiện như rất bình thường, giống như chỉ là một người bình thường...



"Tôi hơi đói." Cận Hưu hỏi cô: "Có đồ ăn không?"
Lời này sao lại giống lời thoại của nam chính trong mấy vở kịch cẩu huyết thế nhỉ?



Hắn mới là nam mà!



Ánh mắt Cận Hưu cổ quái quét về phía cô gái đối diện, đáy lòng có một loại cảm thụ không nói ra được.



Hắn không có nơi để đi, hệ thống bảo an của chung cư này hắn vô cùng rõ ràng, tạm thời có thể thay hắn ngăn cản rất nhiều phiền phức.



Cho nên...



"Tôi cần phải làm gì?"



"Nấu cơm giặt giũ làm việc nhà?" Sơ Tranh thuận miệng nói.



"..."



Không nghĩ tới, hắn đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn, lại luân lạc đến tình trạng làm việc nhà cho người ta để trả tiền thuê nhà.



-



Cận Hưu cơm nước xong xuôi, đối mặt với một bàn bừa bộn có chút mờ mịt luống cuống.



Chỗ này phải dọn như nào đây?



Trước kia hắn chỉ ăn, hoàn toàn mặc kệ những thứ này.



Cận Hưu bỏ toàn bộ vào trong túi, chuẩn bị lát nữa đưa xuống vứt.



Hắn nhìn một cái túi khác, bên trong có hai bộ quần áo, không nhìn thấy bảng hiệu, chắc là định chế thủ công.



Định chế định chế...



Là dựa theo người mà định chế ra.



Cô làm sao làm ra được trong thời gian ngắn như thế?



Cận Hưu lật xuống phía dưới, phát hiện bên trong không chỉ có quần áo, còn có đồ lót.



Cận Hưu: "..."



Mặc dù thứ này không phải cô mua, nhưng cô phân phó người đi mua đúng không?



Cận Hưu thở dài.



Quần áo trên người đã vài ngày rồi không thay, Cận Hưu cầm quần áo lên lầu thay.



Quần áo ngoài ý muốn vừa người, giống như định chế ra vì hắn.



Dưới đáy túi còn có dao cạo râu, Cận Hưu soi gương.



Người đàn ông trong gương, sắc mặt tiều tụy, râu ria xồm xoàm, có ngũ quan tuấn lãng chống đỡ, nhìn có mấy phần vẻ đẹp suy sút.



Cận Hưu rửa mặt cạo râu, chỉnh lại mái tóc rối bời.



Khí chất cả người trong nháy mắt trở nên trang nghiêm lấn người.



Cận Hưu nhìn người trong gương, thật lâu sau lại giơ tay vò rối mái tóc, cúc áo sơ mi cài đến cổ cũng cởi ra hai nút.



Khí thế của người đàn ông trong gương nháy mắt thay đổi, không có thân trang nghiêm lấn người kia nữa, mà tùy ý tản mạn hơn không ít.