Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1462 : Tổng tài phá sản (8)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Người lớn nhà tôi dạy tôi làm người tốt."



Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!



Cận Hưu hất tay cô xuống: "Cô thật sự muốn chứa chấp tôi?"



Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc lại nghiêm túc: "Nhìn tôi giống đang nói đùa?"



"Vậy cô đừng hối hận."



"Tôi chưa bao giờ hối hận."



-



Xe dừng lại bên ngoài chung cư, Sơ Tranh ra hiệu Cận Hưu xuống xe.



Cận Hưu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hỏi cô gái đứng bên cạnh: "Cô ở đây?"



Sơ Tranh: "Ngẫu nhiên ở."



"Tôi cũng có một căn nhà ở đây."



Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút, còn chưa lộp bộp xong, thì lại nghe Cận Hưu nói: "Bị niêm phong rồi."



"Niêm phong rất tốt." Sơ Tranh lén lút vỗ vỗ ngực, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng thẻ người tốt tới tay lại muốn bay mất chứ.



Con ngươi Cận Hưu khẽ híp một cái.



Trên xe cô đổi giọng rất nhanh, nhưng lần này cũng không thể là hắn nghe nhầm chứ?



"Cô giống như rất vui mừng vì tôi phá sản?"



"..."



Sơ Tranh xém chút đã phun ra hai chữ "đúng thế".



Cô nuốt hai chữ kia về: "Không có. Tôi không phải loại người như vậy!"



Làm một người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, tại sao có thể có suy nghĩ như vậy chứ? Ta không có!



Cận Hưu: "..."



-



Cận Hưu đi theo Sơ Tranh vào chung cư.



Sau khi vào thang máy, ánh sáng sáng lên.



Lúc này Cận Hưu mới hoàn toàn thấy rõ cô gái nhặt mình từ trên đường về.



Lễ phục khiêm tốn thanh lịch phác hoạ ra đường cong của cô gái, ngũ quan tinh xảo trắng nõn, dung mạo vốn hơi dễ thương, lúc này nghiêm khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc giống như muốn đi mở một cuộc đại hội cơ mật vậy.



Chỉ nhìn như vậy không khỏi cảm thấy có chút... Đáng yêu.



Mỗi tòa nhà trong chung cư này được bố trí theo kết cấu ô vuông, thậm chí mỗi tầng đều có thể không giống nhau, sau khi vào nhà, Cận Hưu quan sát chung cư một phen.




"Ánh trăng sáng?"



Sơ Tranh suy nghĩ một lát, không phải là con chó điên An Tuệ kia chứ?



Ánh mắt thẻ người tốt kém như vậy sao?



Tâm tình Sơ Tranh bực bội, lật qua lật lại trên giường nằm một lát, từ từ ngồi dậy, ra khỏi phòng đi gõ cửa.



Rõ ràng Cận Hưu còn chưa ngủ, áo sơ mi trên người dúm dó, tóc cũng mềm mại nằm xẹp trên đầu, không có chút tinh thần nào.



Cận Hưu chỉ mở ra một đường nhỏ: "Bạn nhỏ, hơn nửa đêm gõ cửa phòng một người đàn ông xa lạ rất nguy hiểm."



Nguy hiểm?



Có thể có nguy hiểm gì?



Sơ Tranh không để ý lời này của hắn, hỏi hắn: "Anh và An Tuệ có quan hệ thế nào?"



"An Tuệ?"



Cận Hưu nhíu mày lại.



"Cô biết cô ta?"



"Biết." Sơ Tranh nói: "Trước đó anh tìm cô ta làm gì?"



Nếu An Tuệ là ánh trăng sáng của thẻ người tốt, vậy ta cũng chỉ có thể...



Sơ Tranh sờ cổ tay, chờ Cận Hưu trả lời.



"Tôi có một căn hộ ở chỗ cô ta, muốn lấy về." Cận Hưu nói.



Bằng không thì hắn sẽ phải ngủ ngay giữa đường.



Căn hộ kia không viết tên hắn, bây giờ còn có thể sử dụng.



Nhưng chìa khoá ở chỗ An Tuệ, cho nên hắn mới đi tìm cô ta.



Sơ Tranh ngờ vực: "Sao căn hộ của anh lại ở chỗ cô ta? Anh tặng cho cô ta?"



Không phải An Tuệ thật sự là ánh trăng sáng hay nốt ruồi chu sa trong lòng hắn chứ?!



Cận Hưu không trả lời: "Bạn nhỏ, đây là chuyện riêng của tôi, có phải cô hỏi quá nhiều rồi không?"



"..."



"Không có việc gì nữa thì tôi đi ngủ."



Cận Hưu đóng cửa lại ngay trước mặt Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh nhấc chân muốn đạp cửa, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn thôi đi vậy.



Cô về đến phòng, lên mạng tìm kiếm một vòng..



Trên mạng cũng nói trong lòng Cận Hưu có một vị ánh trăng sáng, độc thân nhiều năm đều là vì cô ta.