Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1467 : Tổng tài phá sản (13)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tôi đứng ở đây, ai cọ chứ!!"



Gã đàn ông lớn tiếng phản bác, giống như lớn giọng, là có thể chứng minh gã vô tội vậy.



Sơ Tranh kéo Cận Hưu ra.



Cận Hưu không hiểu nhìn cô.



Ngữ điệu Sơ Tranh băng lãnh: "Tôi cọ ông ta."



"??"



Gã đàn ông cổ quái nhìn Sơ Tranh, một giây sau Sơ Tranh nhấc chân liền đạp.



Gã đàn ông bị đạp trúng bộ vị trọng yếu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.



Đồng bào nam tính xung quanh dồn dập kẹp chặt đũng quần, lui về phía sau.



Vừa vặn tàu điện ngầm đến trạm, cửa xe mở ra, gã đàn ông không dám nói chữ nào, xám xịt rời đi.



Ăn thiệt thòi lớn như thế, gã đàn ông không dám ồn áo, chắc chắn là kẻ tái phạm.



Nữ giới xung quanh lập tức có chút buồn nôn.



Trên tàu điện ngầm sợ nhất là loại móng heo này, thật là buồn nôn muốn chết.



Mà có ít người không dám đứng ra, sợ ánh mắt khác thường xung quanh, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, ăn cái thiệt thòi ngầm này.



Cận Hưu cũng cảm thấy lạnh căm căm.



Vừa rồi động tác kia của cô thuần thục như từng luyện qua vô số lần, không phải là thường xuyên làm thế chứ?



Tàu điện ngầm rất nhanh tới trạm, Sơ Tranh cùng Cận Hưu rời đi.



Trạm tàu điện ngầm cách chung cư một đoạn đường dài hơn mười phút, trở lại chung cư, Sơ Tranh phát hiện chung cư cũng coi như sạch sẽ.



"Anh biết vứt rác rồi?"



Sơ Tranh vừa vào cửa đã hỏi một vấn đề ma quỷ như thế.



Cận tổng không lên tiếng.



Hắn tận lực không tạo ra rác, thì có thể tận lực phòng ngừa vứt rác!



Cận Hưu thấy Sơ Tranh không có ý tứ muốn đi, hỏi cô: "Hôm nay cô ở đây sao?"



"Có vấn đề?"



"Không có..."



Đây là chung cư của cô, dĩ nhiên cô muốn ở thì ở.



Chỉ là...



Cận Hưu hất những suy nghĩ lung tung trong đầu ra, lên lầu tắm rửa trước.



Khi hắn xuống Sơ Tranh đã không còn ở phòng khách nữa, Cận Hưu thở dài, mở tủ lạnh ra xem.



Cận Hưu làm xong bữa ăn khuya, đi lên lầu gõ cửa phòng Sơ Tranh.




Cận Hưu đột nhiên giơ tay, sờ lên trán Sơ Tranh.



Không phát sốt...



Cận Hưu cảm thấy mình ở chỗ này, cô gái này nhìn nhỏ như vậy, hắn thân là người lớn, nên chăm sóc cô.



Lúc này mở ra hình thức mẹ già: "Cô không thoải mái chỗ nào?"



"..."



Sơ Tranh không nói, muốn mặt.



Nhưng Cận Hưu cũng không đi, đứng đó nhìn cô.



Thật lâu sau, Sơ Tranh mới phun ra một chữ: "... No."



Cận Hưu: "??"



Ăn quá no?



Sao lại ăn quá no...



"Buổi tối cô ăn rồi?"



"Ừ."



"Vậy mà cô còn ăn?"



Đáy lòng Cận Hưu có một loại cảm thụ không nói ra được.



"Vương bát đản nói lúc này ăn cơm với anh có thể gia tăng tình cảm mà..."



Sơ Tranh nói thầm đến mơ hồ, Cận Hưu không nghe rõ: "Cô nói gì?"



Sơ Tranh ngẩng đầu, chững chạc đàng hoàng: "Tôi nói chuyện sao?"



Cận Hưu: "..."



Ăn quá no thì làm sao bây giờ?



Cận tổng không có loại kinh nghiệm sống này, tầm mắt hơi tối, cũng không biết nên làm gì.



Hắn đi tại chỗ hai bước, kéo Sơ Tranh đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, hắn cầm điện thoại di động ngồi bên cạnh search xem ăn no quá thì nên làm sao.



Cận Hưu lấy nước trong tay Sơ Tranh đi: "Đừng uống nước."



Ai ai ai...



Ngón tay Sơ Tranh duỗi về phía trước, đến cùng cũng không cướp lại.



"Tôi xoa xoa cho cô..." Cận Hưu ngừng một chút: "Nếu không thì cô tự xoa?"



Dù sao cũng là con gái, một người đàn ông như hắn cũng không tiện lắm



Sơ Tranh vỗ vỗ bụng: "Anh tới."



Cận Hưu vội vàng kéo tay cô: "Tiểu tổ tông cô đừng có vỗ."



Đứa trẻ nhỏ sao mà khó chăm thế này.



Cận Hưu cách quần áo Sơ Tranh, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, còn vừa xoa vừa nhìn điện thoại, xác định mình không làm sai.