Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1468 : Tổng tài phá sản (14)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, người đàn ông ngồi xổm ở một bên ghế sofa, bàn tay xoa nhẹ trên bụng cô.



"Cảm thấy thế nào rồi?"



"Khá tốt."



Cận Hưu xoa nhẹ nửa tiếng: "Đứng lên đi lại một chút."



"..."



Còn muốn đứng lên đi lại một chút? Bây giờ ta không muốn động!!



"Nhanh lên."



Sơ Tranh có chút bực bội, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng khách.



Cận Hưu đứng một bên nhìn cô, trong thoáng chốc hắn cảm thấy có chút kỳ diệu.



Hắn cũng không cảm thấy lạ lẫm với cô gái này, mà có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi, ở chung với cô cũng sẽ không xấu hổ.



Sơ Tranh giày vò hơn nửa đêm mới ngủ.



Ngày hôm sau Cận Hưu dậy trễ, Sơ Tranh cũng đã thức dậy rồi.



"Cô dậy sớm như thế?" Đêm qua muộn như vậy cô mới ngủ, giờ còn dậy sớm thế này, cô không cần ngủ sao?



"Ừ."



"Ăn sáng không?"



Sơ Tranh vốn đang dựa trên ghế sofa, nghe thấy lời này lập tức ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc lắc đầu: "Không ăn!"



Cận Hưu: "..."



Không ăn thì không ăn, phản ứng lớn như vậy làm gì?



"Đây là phiếu nợ, cô cất đi."



Cận Hưu đặt phiếu nợ trước mặt Sơ Tranh, hôm qua cô nạp cho mình một trăm ngàn tiền điện thoại...



Không hiểu thấu liền nợ tiền.



Nhưng Cận tổng đã mắc nợ mấy trăm triệu, đối với chút mưa bụi ấy cũng không để ý.



Sơ Tranh cũng không nói gì, trực tiếp cất phiếu nợ đi.



Cận Hưu tùy tiện ăn xong bữa sáng, lại đi lên lầu thay quần áo.



Sơ Tranh cảm thấy Cận Hưu người này, thật sự không hề giống một tổng tài phá sản.



Mắc nợ nhiều như vậy, hoàn toàn không thấy sụp đổ, cả ngày đi sớm về trễ, không biết đang làm gì.
An Tuệ bị gã đàn ông đột nhiên xuất hiện làm kinh ngạc, cô ta chần chờ hỏi: "Anh là?"



Sao cô ta không nhớ rõ mình quen biết người như vậy nhỉ?



"Thế nào, quên rồi à?" Cặp mắt đào hoa của gã khẽ nhướn: "Doãn Tu Dương."



"Doãn Tu Dương?" Dường như An Tuệ nhớ tới người này là ai: "Là... Là anh à."



Cận Hưu phá sản, công thần lớn nhất, chính là Doãn Tu Dương.



Doãn Tu Dương và Cận Hưu là anh em cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai người rất tốt.



Cho nên khi Doãn Tu Dương đoạn tuyệt với Cận Hưu, còn khiến cho Cận Hưu phá sản, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.



"Tôi thấy em vẫn không nhớ được tôi là ai." Doãn Tu Dương lắc đầu, dáng vẻ như rất bất đắc dĩ: "Được rồi, sau này lại nói với em."



An Tuệ: "..."



Mặt An Tuệ đỏ hồng, có chút ngượng ngùng.



Hai nữ sinh bên cạnh, không ngừng nháy mắt ra hiệu với An Tuệ.



Doãn Tu Dương quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: "Cận tổng, sao cậu cũng tới đây?"



Một tiếng Cận tổng kia nói đầy châm chọc.



Bây giờ Cận Hưu đã phá sản, còn gọi Cận tổng, đây không phải là đâm dao lên người người ta à.



Từ khi Doãn Tu Dương xuất hiện, trên mặt Cận Hưu cũng không có biểu cảm gì.



Đối với một người phản bội mình, Cận Hưu không cần thiết phải cho gã sắc mặt tốt.



"Anh ta đến tìm Tuệ Tuệ." Nữ sinh bên cạnh nói: "Anh ta luôn luôn quấn lấy Tuệ Tuệ."



Doãn Tu Dương: "Cận tổng, cậu quấn lấy một cô gái, cũng không phải phong cách của cậu nha."



Cận Hưu nhíu mày, sau khi phá sản, hắn chỉ gặp An Tuệ này ba lần, quấn lấy cô ta ở đâu ra?



Lần thứ nhất gặp mặt hắn còn chưa kịp nói gì, An Tuệ quay đầu liền chạy.



Lần thứ hai gặp mặt chính là lần gặp được bạn nhỏ nhà hắn.



Đây là lần thứ ba.



Mỗi lần hắn còn chưa nói chuyện, cô gái này đã nói toàn những lời không giải thích được.



Ai thích cô ta chứ?



Cận Hưu không để ý tới Doãn Tu Dương nói móc, vươn tay về phía An Tuệ: "Trả lại chìa khóa phòng ở Kim Bích Thủy Loan cho tôi."



An Tuệ: "???"



Cặp mắt đào hoa của Doãn Tu Dương nhíu lại, ngậm lấy ý cười: "Ai, Cận tổng, đồ đã tặng ra ngoài, sao có thể đòi về chứ? Cậu có thiếu tiền, cũng không thể để con gái tính tiền cho cậu chứ?"