Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1501 : Danh sách tử vong (14)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Translator: JyKim0: JyKim0



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đừng có đi theo tôi, ở nơi này, tôi muốn giết chết cô thì rất dễ dàng"



Sơ Tranh hung thần ác sát uy hiếp.



Sơ Tranh cho rằng hai người này sẽ không đi theo nữa, không ngờ rằng hai vị này lại vô cùng ngoan cường mà bám theo bọn họ.



Ở cái chỗ chết tiệt này bọn họ không có vũ khí, bên ngoài đều là zombie rất kinh khủng.



Giá trị vũ lực của Sơ Tranh cao như thế, đầu trọc và tiểu mập mạp còn có vũ khí.



Hai người bọn họ cho dù bị nói không biết xấu hổ, cũng phải bám theo.



"..."



Làm người vẫn nên biết xấu hổ thì hơn.



"Các anh đừng qua đây."



Sơ Tranh bảo đầu trọc và tiểu mập mạp đứng nguyên ở chỗ đó.



Cô đi một mình qua, cũng không biết nói gì với bọn họ, rất nhanh liền cùng bọn họ biết mất chỗ hành lang.



"Cô ấy sẽ không..."



Tiểu mập mạp làm động tác cắt cổ với đầu trọc.



"Khó mà nói được..." Đầu trọc chần chờ: "Đừng quan tâm, dù sao những gì chúng ta làm được thì cũng đã làm rồi, bọn họ tự tìm chết thôi."



Trong tình huống có thể tự mình bảo đảm tính mạng, bọn họ đồng ý giúp thêm một người khác nữa.



Bởi vì không biết chừng sau này sẽ gặp lại trong trò chơi thì sao? Coi như kết thiện duyên.



Nhưng nếu đối phương tự tìm đường chết thì bọn họ cũng không có cách nào.



Sơ Tranh đi một lúc liền trở về: "Đi thôi."



Tiểu mập mạp nhìn sang bên kia, không nghe thấy động tĩnh gì, có chút sợ.



Quyết định về sau nhất định sẽ không trêu trọc Sơ Tranh.



Phòng học trên tầng này bị khoá lại, không tìm thấy đầu mối nào cả.



Tiểu mập mạp và đầu trọc có hơi nhụt chí.



Tiểu mập mạp mặt mày ủ dột: "Mong đừng có gặp lại Tây Mộ..."



"Sợ tôi như vậy còn nói xấu sau lưng tôi."



Tiểu mập mạp còn chưa dứt lời, thanh âm phách lối đã vang lên từ trên đỉnh đầu.



Tiểu mập mạp đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên kia ghé vào lan can, cúi người nhìn họ.



Tia sáng ảm đạm chiếu khuôn mặt hắn mơ hồ, giống như thợ săn ẩn mình trong đêm tối, lúc nào cũng có thể lộ ra răng nanh sắc bén.
Kỷ Hữu Đường hiếu kì hỏi: "Hình như hai người có manh mối mới, không biết có thể cho tôi xem cùng không."



Vân Thu Thuỷ lập tức ôm chặt sách vào ngực.



Zombie đáng sợ, tranh đấu giữa các người chơi cũng đáng sợ.



Hơn nữa còn không phân biệt được, rốt cuộc ai mới là người chơi Tử Thần.



"Không được." Lê Thiên từ chối Kỷ Hữu Đường: "Tránh ra."



Kỷ Hữu Đường nhún vai: "Tôi không tránh thì sao?"



Mắt Lê Thiên nhíu lại, sát khí trên người tràn ra nhanh chóng.



Kỷ Hữu Đường dường như cảm nhận được, không những không sợ, ngược lại mắt còn phát ra ánh sáng.



"Trông anh có vẻ rất biết đánh nhau nha."



Ngữ khí kia biểu cảm kia, giống như biến thái nói câu: Trông anh có vẻ rất ngon nha.



"Răng rắc..."



Âm thanh truyền đến từ bên cạnh, Kỷ Hữu Đường và Lê Thiên đồng thời nhìn sang bên kia.



"Ai!"



Lê Thiên nhỏ giọng quát.



Bên kia có một người giơ tay từ từ đi ra, đằng sau còn một nữ sinh đi theo.



Hai người này chính là Nhậm Xảo và Hà Minh Húc.



Hai người đều bị thương, trông có hơi chật vật.



Sau khi bọn họ tách khỏi Sơ Tranh cũng không dám xuống tầng, mà đi ngược lên trên tầng.



Ai biết lại gặp phải zombie kia và bọn Vân Thu Thuỷ.



Lúc đầu định đợi họ giải quyết hết zombie rồi sẽ lén bám theo.



Ai biết Kỷ Hữu Đường lại xuất hiện, Nhậm Xảo không cẩn thận dẫm vào đồ vật trên mặt đất, phát ra âm thanh.



Sau đó thì thành thế này.



"Chúng.. chúng tôi là người chơi, đừng động thủ." Hà Minh Húc nói.



"Còn rất náo nhiệt." Kỷ Hữu Đường dẫm lên bậc thang bước lên, Lê Thiên lùi lại phía sau, kiêng dè nhìn anh ta.



Kỷ Hữu Đường vẫn không tự nhận thấy mình bị người khác kiêng dè, ngón tay chỉ vào bọn họ, điểm qua từng người: "Trong mấy người ai là người chơi Tử Thần nào!"



Nhậm Xảo và Hà Minh Húc đều lui về phía sau.



Vân Thu Thuỷ bị chỉ, cũng hơi nhíu mày, không lên tiếng cũng không phản bác.



Khi ngón tay Kỷ Hữu Đường chỉ đến chỗ Lê Thiên, Lê Thiên liền giơ tay đánh.



"Anh trai, anh dữ vậy sao?" Kỷ Hữu Đường lui lại, cười hì hì nói.