Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1545 : Tiên Môn Nội Ứng (14)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh sẽ tốt bụng cứu người như thế sao?



Vương Giả lấy thống cách của nó ra cam đoan —— sẽ không.



Cô cứu người này, hơn phân nửa là vì Diệp Lạc, dù sao đây chính là nhân chứng.



Thanh niên tên là Dương Thú, là đệ tử thuộc môn hạ của Tam trưởng lão.



"Tiểu sư tỷ, chuyện trước kia, thật xin lỗi..."



Kỳ thật Dương Thú cũng chưa từng làm chuyện ác độc gì, chỉ là cùng các sư huynh đệ nói một chút lời không hay lắm.



Nhưng lúc này đối mặt với Sơ Tranh, nội tâm của cậu ta chỉ còn lại dày vò.



"Xin lỗi ta cũng vô dụng."



Ta cũng không phải nguyên chủ, ngươi xin lỗi ta thì có ích lợi gì.



Dương Thú sững sờ, không hiểu rõ ý tứ của Sơ Tranh.



Tiếng mưa rơi tí tách tí tách vang lên ở bên tai, sương mù bốc lên tràn ngập, thả mắt nhìn ra xa, tất cả cảnh sắc đều chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ.



Mà trong vùng trời nhỏ này, lâm vào yên lặng quỷ dị.



Dương Thú không biết nên nói gì.



Thật lâu sau, cậu ta mở miệng.



"Cảm... cảm ơn tiểu sư tỷ đã cứu ta." Dương Thú khẩn trương thấp thỏm, không dám nhìn Sơ Tranh.



【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】



Sơ Tranh nghe thấy giọng nói của Vương Giả, lúc này mới ghé mắt liếc cậu ta một cái: "Ta cứu ngươi không phải là bởi vì ta muốn cứu ngươi, không cần cảm ơn ta."



Dương Thú: "???"



Vậy là... Vì cái gì mà cứu cậu ta?



Sơ Tranh giao Ngọc Thạch có công năng ghi hình cho cậu ta: "Sau khi trở về nên làm thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ?"



Dương Thú biết thứ này, cũng biết làm sao để sử dụng.



Xem hết nội dung bên trong, thần sắc Dương Thú hơi kinh ngạc.



Tiểu sư tỷ thế mà lại nghi chép những chuyện vừa rồi lại...



Nghĩ đến hành vi không chút do dự trước đó của Diệp Lạc, Dương Thú nắm chặt Ngọc Thạch trong tay: "Tiểu sư tỷ, ta biết rồi."



Sơ Tranh giơ tay lấy Ngọc Thạch về: "Còn sống ra ngoài thì tới tìm ta lấy."



Dương Thú: "???"



-
Nửa nén hương sau.



Sơ Tranh nhìn đồ vật chồng trước mặt mình, đối phương còn không ngừng chất đồ lên trên.



"Cô nương xem những thứ này đủ chưa?" Bọn họ sau khi đi vào vận khí không tốt lắm, tìm được những thứ này, cũng không tính là tốt.



Sơ Tranh nói muốn dùng linh thạch mua, bọn họ đương nhiên vui lòng.



Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, khẽ gật đầu, biểu thị đủ rồi.



Sau đó Vương bát đản không ngừng phát nhiệm vụ, làm cho Sơ Tranh không ngừng tìm người giao dịch, cuối cùng cô ngại phiền, trực tiếp cho người mang tin tức ra ngoài, có thể tới chỗ cô giao dịch.



Đương nhiên cũng có vài người lòng mang ý đồ xấu, muốn trực tiếp cướp.



Kết quả tất nhiên là rất thảm.



Có tiền bối dò đường bị giáo huấn, người phía sau tự nhiên không dám động thủ.



"Nàng là người của tông môn nào? Nhiều linh thạch như vậy, tông môn có mỏ linh thạch sao?"



"Không quen..."



"Nhưng nam nhân bên cạnh nàng chính là người của Vân Tông."



"Vân Tông à..."



Chỗ Sơ Tranh nghiễm nhiên đã thành một phiên chợ nhỏ, có không ít đệ tử các môn các phái đều dần dần tụ tập tới.



Có người đến để đổi linh thạch, có người thì đến xem náo nhiệt.



"Này. Không phải ngươi muốn tìm Diệp Lạc gây phiền phức sao? Tại sao lại ở đây hưởng thụ thế hả?" Yêu Linh trốn ở trong góc, nói chuyện với Sơ Tranh.



Làm chuyện xấu nha!!



Làm chuyện xấu!



Sơ Tranh nằm trên chiếc ghế không biết đổi từ đâu đến: "Không phải ả còn chưa tìm được Linh khí sao, gấp cái gì."



Yêu Linh cổ quái nói: "Làm sao ngươi biết ả có thể tìm được Linh khí."



Sơ Tranh: "..."



Nói lỡ miệng.



"Ta nói sao?"



"Ngươi nói!"



"Ngươi nghe lầm."



Yêu Linh không dám ló đầu lên, núp ở trong bóng tối bên cạnh cái ghế của Sơ Tranh quẫy đuôi: "Ta mới không nghe lầm, ngươi nói đi, làm sao ngươi biết ả có thể tìm được Linh khí?"



Sơ Tranh không nhịn được uy hiếp: "Ngươi còn nói tiếp, ta sẽ ném ngươi ra ngoài."



Yêu Linh: "..."