Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1546 : Tiên Môn Nội Ứng (15)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vài ngày sau.



Ở một dãy núi cách Sơ Tranh không xa, phát ra từng trận hồng quang.



Yêu Linh nói gần đây Diệp Lạc ở bên kia, đó hẳn là Linh Khí...



Người ở gần đó đều trông thấy hồng quang kia, chỉ là không biết đó là gì.



Trong bí cảnh này gặp phải không ít nguy hiểm, bọn họ cũng không dám vọng động.



Sơ Tranh ngồi dậy từ trong ghế đu, cất giọng nói: "Linh Khí xuất thế, các ngươi không đi cướp một chút sao?"



Đám người kinh ngạc.



Linh Khí?



Phương pháp rèn đúc Linh Khí đã mất đi trước đây rất lâu, Linh Khí ở Tu Chân Giới đều là lúc trước lưu truyền xuống.



Mà hiện nay vũ khí đều được thêm Linh Văn bên trên, được xưng là vũ khí Linh Văn.



Vũ khí Linh Văn có tuổi thọ sử dụng, tác dụng cũng tương đối đơn giản.



Mà Linh Khí thì không giống.



Linh Khí có thể làm hợp nhất nhân khí cùng chủ nhân.



Không nói Linh Khí xuất thế sẽ khiến gió tanh mưa máu, nhưng tuyệt đối sẽ gây nên bạo động không nhỏ, làm cho người người tranh đoạt.



Ai mà không muốn có một thanh Linh Khí chân chính?



"Cô nương làm sao biết được... Bên kia là Linh Khí xuất thế?"



"Linh khí* nồng nặc như thế, cho dù không phải Linh Khí**, cũng là kỳ trân dị bảo." Ngữ điệu Sơ Tranh không thay đổi: "Các ngươi không muốn?"



(Từ "khí" trong Linh khí* (灵气) có nghĩa là khí tức, không khí,..., còn Linh Khí** (灵器) là một loại vũ khí nha.)



Lời này của Sơ Tranh ngược lại không nói sai.



Lập tức có người không đứng yên được nữa, chạy thẳng về phía bên kia.



Có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai đuổi theo.



Những người đằng sau cũng bắt đầu tranh nhau chen lấn, sợ đến trễ, bảo bối sẽ là của người khác.



-



Diệp Lạc không phải người đầu tiên phát hiện ra Linh Khí, nhưng ả thiết kế cho đối phương và thú thủ hộ Linh Khí đánh nhau.




"Ôi, là nàng kìa..."



Có người nhìn thấy Sơ Tranh, nhỏ giọng nói chuyện với đồng bạn.



"Nàng thế nào?"



"Vừa rồi ở trong bí cảnh, nàng dùng linh thạch mua rất nhiều đồ. Sao nàng lại đi về phía Vân Tông bên kia... Nàng là đệ tử Vân Tông à?"



Không ít người đều nhìn Sơ Tranh.



Nhưng thảo luận rất nhỏ giọng, trừ những người từng gặp gỡ Sơ Tranh trong bí cảnh, thì những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra.



"Sư muội." Trước mắt Sơ Tranh nhoáng một cái, bị người ngăn trở: "Không phải huynh bảo muội đi vào rồi lập tức liên lạc với huynh sao? Sao muội không phát tín hiệu..."



Sơ Tranh: "..."



Ta cũng không đồng ý với ngươi nhất định sẽ phát mà!



"Ta không sao." Sơ Tranh nói.



Lâm Sơ Phóng lốp bốp nói một trận, giống y như mẹ già.



Cuối cùng đệ tử ra càng ngày càng nhiều, Lâm Sơ Phóng không tiện nói với một mình Sơ Tranh, lúc này mới bỏ qua cho cô, đi quan tâm đệ tử khác.



Sơ Tranh từ xa xa nhìn Đông Lẫm một chút, không đi sang bên kia, chỉ đứng ở bên cạnh.



Đông Lẫm trông thấy Sơ Tranh, thần sắc cứng ngắc, lại trấn định tự nhiên dời mắt, cánh môi nhạt màu nhấp nhẹ một chút, nhìn về phương hướng bí cảnh.



"Còn bao nhiêu người chưa ra?"



Nhị trưởng lão hỏi Lâm Sơ Phóng.



"Còn năm vị sư đệ, Diệp sư muội cũng chưa ra." Lâm Sơ Phóng trả lời.



Nghe thấy Diệp Lạc còn chưa ra, Nhị trưởng lão nhíu mày, trên mặt lộ vẻ lo lắng.



Sao lại còn chưa ra?



Bây giờ phần lớn người đều đã ra rồi, cửa vào bí cảnh đã không còn ai.



Bây giờ còn chưa ra, chỉ sợ đều đã...



Mặc dù biết nhất định sẽ có thương vong, nhưng khi thật sự đến giờ phút này, đáy lòng mọi người vẫn nặng trĩu.



"Diệp sư muội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"



"Chắc là không đâu, Diệp sư muội người hiền tự có thiên tướng."



"Không phải vẫn còn thời gian sao? Có lẽ Diệp sư muội bị thứ gì đó trì hoãn, chờ một chút."