Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1549 : Tiên môn nội ứng (18)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Từ mấy trăm năm trước, Yêu tộc trắng trợn tiến công Nhân tộc, Nhân tộc và Yêu tộc chính là trạng thái không chết không thôi.



Vân Tông là một môn phái tu chân, tại sao có thể có một đệ tử là Yêu tộc?



Hơn nữa nhiều năm như vậy, người của tông môn bao gồm cả hắn, cũng không phát hiện...



Đông Lẫm nghĩ lại một chút, từ khi mình thu nhận nàng làm đồ đệ, cho tới bây giờ, số lần gặp mặt nàng, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.



"Sư tôn, bị hù dọa sao?"



Đông Lẫm tiên tôn rất thành thật mà nói: "Có chút."



Tin tức này hơi kích thích.



Cho dù hắn cũng hơi bị hù dọa.



"Vậy ngươi..." Sơ Tranh đột nhiên tới gần hắn, bắt lấy tay áo rộng thùng thình của hắn: "Có muốn giết ta không?"



Đông Lẫm bỗng nhiên lui về phía sau, chân đạp đến biên giới, suýt chút nữa thì rơi xuống.



Hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, gương mặt kia được khuếch đại hơn không ít, da thịt trắng nõn không tìm được bất cứ tì vết gì.



Giết cô?



Hắn chưa từng nghĩ như vậy.



Theo lý thuyết, biết cô là yêu, ý niệm đầu tiên hẳn là giết chết cô.



Đây là bản năng mà Nhân tộc và Yêu tộc đấu ra qua nhiều năm như vậy.



Nhưng hắn không có...



Hắn đang suy nghĩ gì? Đông Lẫm không nói rõ được, lúc ấy phản ứng đầu tiên là trống rỗng.



Thật lâu sau, Đông Lẫm nói: "Vươn tay ra cho ta xem một chút."



Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, chậm chạp buông ống tay áo của hắn ra: "Sư tôn, cơ hội chỉ có một lần, ngươi thật sự không giết ta để nhổ cỏ tận gốc?"



"..."



Hắn động thủ làm sao được?



Hắn...



Được rồi.



Hắn dời ánh mắt, buông thõng mắt: "Vươn tay ra đây."



Sơ Tranh duỗi cánh tay bắt ống tay áo của hắn ra.



Cánh tay trắng nõn nà xinh đẹp, không có bất kỳ tì vết gì.



"Tay khác."
"Không." Gió lớn.



Sơ Tranh cự tuyệt quá dứt khoát, một chút do dự cũng không có.



Đông Lẫm mở miệng, nhưng dường như lại không biết nói gì, cuối cùng trầm mặc quay đầu.



Trên đường Đông Lẫm để tông chủ đi trước, hắn ngừng một lần.



Sơ Tranh ở tại chỗ chờ lấy, Đông Lẫm một mình rời đi, không biết đi đâu.



Chờ hắn trở về, hắn đưa cho cô một viên thuốc: "Ăn đi."



"Đây là gì?"



Đông Lẫm không có ý định giải thích: "Mau ăn đi."



Sơ Tranh: "..."



Thẻ người tốt sẽ không hạ độc hại ta chứ!



Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng tay lại nhận lấy viên đan dược kia, trực tiếp nuốt xuống.



Nuốt đan dược xuống, liền cảm giác lồng ngực trước đó có chút khó chịu lúc này dễ chịu hơn không ít.



Sơ Tranh ngờ vực hỏi: "Sư tôn cố ý đi tìm thuốc cho ta?"



Đông Lẫm buông thõng mắt, lông mi dài run rẩy: "Không phải, tiện đường."



"Ồ."



Ánh mắt Sơ Tranh nhìn hắn có chút không đúng, Đông Lẫm không được tự nhiên dời ánh mắt, lần nữa lên đường.



Chờ bọn họ dừng lại, thì đã là ba ngày sau.



Bọn họ dừng lại ở trước một sơn môn.



Sơ Tranh vừa tới gần đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, đỉnh núi phía sau sơn môn bị mây đen bao phủ, bên trong giống như có thứ gì đó.



"Nguy rồi! Tới trễ rồi!"



Tông chủ sầm mặt lại, lập tức chạy lên trên ngọn núi kia.



Cách rất gần, Sơ Tranh trông thấy trên con đường thông lên ngọn núi, có không ít thi thể ngã xuống.



Máu tươi đang uốn lượn chảy xuôi xuống núi, đứng ở chỗ cao quan sát, giống như một dòng suối chảy từ đỉnh núi xuống.



Lúc trước Sơ Tranh trông thấy trường hợp như vậy, có thể mặt không đổi sắc ăn chút gì.



Nhưng hôm nay trông thấy, cô lại có chút... Hưng phấn.



Đúng.



Cô có chút hưng phấn.



Chuyện này khá thú vị nha.