Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1550 : Tiên Môn Nội Ứng (19)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Dưới ngọn núi, kiến trúc bị hủy đến không còn hình dạng, khắp nơi đều có thể thấy được thi thể.



Tông chủ cho người đi thăm dò xem còn ai sống sót không.



"Tông chủ, đều chết hết rồi."



"Bên này cũng không phát hiện được người sống."



"Tông chủ, không tìm được chưởng môn và các vị trưởng lão."



Đây cũng là một tin tức tốt, không tìm được người, thì vẫn có khả năng bọn họ còn sống.



Nơi mây đen bao phủ là nơi cao nhất của ngọn núi.



Ngọn núi dốc đứng, tựa như một thanh kiếm đang đứng thẳng.



Bọn người tông chủ ngừng ở phía dưới, sắc mặt nặng nề nhìn lên đỉnh núi.



Đông Lẫm đứng chắp tay, hơi ngửa đầu nhìn bên kia, trong mắt là một mảnh thanh lãnh, không nhìn ra có tâm tình gì.



Sơ Tranh vừa rơi xuống đất liền phát giác được yêu khí nồng đậm, không biết có phải là bởi vì bị thương ở nơi lấy kiếm, dẫn đến yêu khí tiết ra ngoài hay không, bây giờ cô cực kỳ mẫn cảm đối với yêu khí.



Mọi người cũng không đi lên, mà đứng ở phía dưới thương nghị, bầu không khí lộ ra vẻ kiềm chế và ngưng trọng.



Sơ Tranh nghe từ đôi câu vài lời, từ từ có chút hiểu rõ tình huống hiện tại.



Trước đó không lâu bọn họ nhận được thư của môn phái này.



Nơi này là nơi trấn áp những Yêu Linh mà mấy trăm năm trước bị nhân tộc chém giết hình thành.



Trong thư nhìn có vẻ cũng không phải rất khẩn cấp, chỉ nói là phong ấn trấn áp hình như hơi lỏng, muốn bọn họ tới thương nghị xem nên gia cố thế nào.



Phong ấn bị nới lỏng cũng không phải lần đầu tiên.



Cách mỗi một đoạn thời gian, phong ấn này sẽ được gia cố một lần.



Cho nên tông chủ cũng không phải quá khẩn trương.



Ai biết, bây giờ sẽ là cục diện như vậy...



Tông chủ đi từ bên kia tới: "Sư đệ, đã bắt đầu rồi, thời gian của chúng ta không nhiều, nhất định phải trấn áp chúng nó về."



"Những người này là ai giết?"



Ánh mắt Đông Lẫm rơi vào trên người thi thể cách đó không xa.




"Thật sao." Đông Lẫm hất một chùm tóc của cô ra sau lưng: "Sao trên người lại có khí tức của Yêu Linh vậy?"



Sơ Tranh cũng không bất ngờ lắm, dù sao Đông Lẫm cũng là người đã đạt đến trình độ có thể phi thăng rồi.



"Không biết."



Đông Lẫm nhìn chằm chằm cô vài giây, không tiếp tục truy vấn.



Hắn lấy từ trong tay áo ra hai miếng ngọc, đặt vào trong tay Sơ Tranh: "Cất kỹ."



Ngọc phiến này và ngọc phiến trên người nguyên chủ giống nhau như đúc, nhưng miếng ngọc của nguyên chủ hình như là tông chủ đưa...



Sơ Tranh nắm chặt cả ngọc phiến lẫn cánh tay chưa kịp thu hồi lại của Đông Lẫm: "Sư tôn đưa tín vật đính ước?"



"Nói bậy!"



Đông Lẫm thấp giọng quát một tiếng, vành tai giấu sau tóc đen đỏ lên một mảnh, đáy lòng phun lên từng trận khiếp đảm.



Sao cô có thể tùy tiện nói ra những lời này...



Hắn làm sao lại đưa loại như tín vật đính ước này!



Không đúng, bọn họ trước đó... Được rồi.



Đông Lẫm thở dài.



"Ồ."



"Buông tay." Đông Lẫm hậu tri hậu giác phát hiện Sơ Tranh kéo tay mình, vành tai càng đỏ hơn, Đông Lẫm rất nhanh tỉnh táo lại: "Còn có chính sự phải làm, đừng quậy."



Sơ Tranh buông hắn ra.



Đông Lẫm vốn muốn hỏi khí tức của Yêu Linh trên người cô là thế nào, nhưng bị Sơ Tranh quấy rồi một phen như vậy, nên đều quên hết rồi.



Hắn tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, lập tức khởi động Truyền Tống trận.



Có thể là bởi vì nguyên nhân vừa sửa chữa, Truyền Tống trận rất không ổn định.



Nhưng quá trình rất ngắn, Sơ Tranh mở mắt ra lần nữa là đã đổi thành nơi khác.



Nơi này hẳn là địa cung, mặt đất phủ lên những phiến đá màu nâu xanh, đại điện trống trải, hai bên là tượng đá cao lớn uy mãnh đứng thẳng.



Đông Lẫm gọi Sơ Tranh: "Đừng nhìn loạn, cũng đứng lộn xộn, đi theo ta."



Sơ Tranh tùy ý đáp một tiếng, ánh mắt liếc qua quét đến Yêu Linh chợt lóe lên bên trong góc.



Nó cũng theo vào?