Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1558 : Tiên môn nội ứng (27)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một lúc lâu sau Đông Lẫm mới trở về, đồ ăn là điếm tiểu nhị đưa đến.



Sơ Tranh tùy tiện ăn một chút, ứng phó với Đông Lẫm xong, cô trực tiếp lên giường nằm.



Bây giờ cô chỉ muốn nằm.



Phá sản gì đó, đi đường gì đó.



Tất cả xéo đi.



"Sao ngươi không cởi giày mà đã ngủ rồi?"



Sơ Tranh nói thầm một tiếng: "Dễ chạy trốn."



"Hả?" Đông Lẫm không nghe rõ: "Ngươi nói cái gì?"



"Không có gì." Sơ Tranh đột nhiên ngồi dậy: "Sư tôn, ban đêm ngươi ngủ ở đâu?"



Gian phòng này chỉ có một cái giường.



Đông Lẫm hơi cứng đờ, rất nhanh đáp lại: "Ta không ngủ, ngươi ngủ đi."



"Ta không ngại ngủ cùng sư tôn." Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ! Ta có thể!!



Thẻ người tốt của mình mình ngủ!



Sơ Tranh không ngại, nhưng Đông Lẫm để ý.



Hắn trông thấy những hình ảnh kia, chứng minh hắn thật sự từng cùng Sơ Tranh tiếp xúc da thịt, nhưng sao hắn có thể mắc thêm lỗi lầm nữa?



Đông Lẫm thấp giọng nói: "Đứng nói lung tung, ta là sư tôn của ngươi."



Đông Lẫm không tiếp tục ở đây được nữa, trực tiếp ra khỏi gian phòng.



Sơ Tranh nhẹ chậc một tiếng, ngã xuống giường nằm tiếp.



-



Sơ Tranh nằm nằm liền ngủ mất, đợi cô tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, gian phòng chỉ có một mình cô, Đông Lẫm vẫn chưa trở lại.



Trên đường đi Đông Lẫm thỉnh thoảng sẽ biến mất, nhưng sáng ngày hôm sau sẽ xuất hiện, Sơ Tranh cũng không để ý.



Cô dậy uống miếng nước, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi ngủ tiếp.



【 Lần đầu tiên ta nghe nói ngủ còn phải nghỉ ngơi một lát. 】



"Mi quê mùa thiển cận ta không trách mi."



【...】



Rốt cuộc là nó quê mùa thiển cận, hay là cô có bệnh hả!!



Vương Giả biểu thị không phục, muốn cùng Sơ Tranh lý luận, Sơ Tranh chê nó ồn ào, trực tiếp che đậy nó lại.



Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị ngủ tiếp, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Những người này là ác bá có tiếng trong trấn, người quen biết không dám nói lời nào, kẻ không quen biết cũng không muốn gây phiền toái.



Ngay khi mấy người kia túm lấy nữ nhân đi đến bên cạnh tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia liền động thủ.



Sau đó chính là tràng diện vừa rồi...



Bởi vì Sơ Tranh dùng mấy pháp thuật đơn giản, những người kia sao còn dám ngang với cô nữa.



"Cảm ơn... Cảm ơn..."



Nữ tử yếu ớt như ruồi muỗi nói lời cảm ơn Sơ Tranh.



Sơ Tranh liếc nhìn nàng ta một cái, không lên tiếng.



Ánh mắt liếc qua quét đến Đông Lẫm đứng ở trên lầu, Đông Lẫm đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, biểu cảm biến đổi, lập tức quay người trở về.



Sơ Tranh: "..."



Có ý gì hả?!



Vật nhỏ trông thấy ta liền chạy, ta dọa người cỡ đó à!



Đáy lòng Sơ Tranh không phục, trực tiếp đứng dậy đuổi theo.



"Cô nương..." Nữ tử kia muốn gọi Sơ Tranh lại.



Đáng tiếc tốc độ của Sơ Tranh quá nhanh, nữ tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Tranh đi lên.



Đông Lẫm đang chuẩn bị mở cửa, cửa phòng bị một cỗ lực lượng chống lấy, một giây sau mặt của Sơ Tranh liền xuất hiện trong tầm mắt hắn.



Tim Đông Lẫm đập hơi nhanh lên, ngón tay buông lỏng, Sơ Tranh thuận thế đẩy cửa đi vào.



"Sư tôn, ngủ ngon giấc không." Sơ Tranh trở tay đóng cửa lại, thanh lãnh hỏi hắn một câu, ngữ điệu rất nhạt, nghe không ra là có ý tứ gì.



"..."



Đông Lẫm lui về phía sau, thần sắc cứng ngắc: "Đêm qua..."



Dưới đáy lòng Sơ Tranh ép buộc mình tỉnh táo: "Sư tôn lại không nhớ rõ?"



Đông Lẫm lắc đầu.



"Không sao." Sơ Tranh đi về phía Đông Lẫm bên kia.



Đông Lẫm vô thức lui về phía sau, tận đến khi bị Sơ Tranh làm cho không có chỗ để lui nữa, hắn mới dừng lại.



Sơ Tranh đứng trước mặt hắn, kéo tay hắn, đặt một viên Ngọc Thạch vào trong lòng bàn tay hắn: "Sư tôn có thể nhìn xem, ta đều quay lại cả rồi."



Ta xem ngươi làm sao quỵt nợ!



Đông Lẫm: "!!!"



Cô...



Dù Đông Lẫm đã đoán được, nhưng khi thật sự nghe thấy như vậy, cả người Đông Lẫm đều cảm thấy xấu hổ, vành tai đỏ bừng một mảnh.



Sơ Tranh chống lên bức tường đằng sau, đầu ngón tay câu lấy vạt áo Đông Lẫm: "Có lẽ, ta sẽ giúp sư tôn tự mình nhớ lại?"