Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 155 : Người giàu nhất mạt thế (20)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đây là một đợt hành động rất lớn, người tham gia chẳng những có quân đội, mà còn chiêu mộ thêm các đội ngũ khác nữa.



Nhưng số người chiêu mộ được rất ít.



Còn thấp hơn mong muốn rất nhiều.



Nhưng người khác đã không muốn tham gia, thì cũng không thể cầm súng bắt người ta tham gia được.



Lúc bọn họ lái xe ra ngoài, thì phát hiện phía trước cũng có đội ngũ rời đi.



Chờ đến khi ra khỏi căn cứ, có người tò mò hỏi: "Đội ngũ phía trước làm gì thế?"



Người biết chuyện trả lời: "Là một người tổ chức đội ngũ."



"Một người? Làm gì?"



"Không biết, hôm qua ở đại sảnh nhận nhiệm vụ có rất nhiều người đến báo danh, ai tham gia sẽ nhận được tinh hạch đó, nếu không phải tôi báo danh cho nhiệm vụ hôm nay trước, thì tôi cũng muốn đi."



"Người giàu có hào phóng... Sơ Tranh?"



"Trừ cô ấy ra thì còn có thể là ai được nữa."



"Bọn họ đi bên nào đấy?"



"Hình như cũng đến thành phố A đó."



"Vậy không phải đi cùng một đường với chúng ta à?"



"Đúng thế..."



Sơ Tranh ngồi trên chiếc xe đầu tiên, lái xe là Bảo ca, hôm qua cô vừa vặn gặp được ba người này ở sảnh nhận nhiệm vụ, tốt xấu gì cũng là tài xế quen thuộc, nên Sơ Tranh dùng luôn.



Chiếc xe đi theo phía sau là đoàn người của Dũng ca.



Nhân số bên Dũng ca bị giảm bớt không ít.



Nghe Dịch Tiếu nói là sau khi tiến vào căn cứ, người của Dũng ca liền náo loạn rồi phân chia ra, đám người kia mang theo bọn người Hinh Nhi rời đi.



"Chuyện đó, Lục Nhiên đâu?" Dịch Tiếu nhịn rất lâu rồi, vốn đã muốn hỏi từ hôm qua cơ.



"Chạy rồi."



"Chạy..." Chạy?!



Ba người không dám nhắc đến Lục Nhiên nữa, vì bọn họ đều cảm thấy hai chữ kia Sơ Tranh nói ra còn mang theo cả sát khí.



Cửa lớn của căn cứ mở ra, đội ngũ nối đuôi nhau mà đi.



Thành phố A cách căn cứ tầm mấy trăm km, bọn họ một đường đi qua, không gặp phải nhiều zombie lắm, nhưng mà thời tiết quá nóng bức, xe không thể chịu được nhiệt độ cao thế này, nên dường như chỉ có thể lên đường vào sáng sớm và buổi tối.



"Lúc trước tôi từng đến chỗ này rồi." Dịch Tiếu nói: "Thành phố A là thành phố thương mại về xuất nhập cảng, chúng ta có thể đi đến bến cảng, chỗ đó chắc có rất nhiều vật tư."
Sắc mặt của đám người trở nên khó coi.



Ninh Ưu quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh, giận dữ nói: "Cô làm nổ máy bay?"



Những người còn lại cũng ào ào nhìn qua.



Tổ ba người Bảo ca và Dũng ca lập tức đề phòng.



Sơ Tranh thì vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận: "Không có, khi tôi tới đã như vậy rồi."



Tổ ba người Bảo ca và Dũng ca dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Sơ Tranh.



Sao cô có thể phủ nhận một cách hùng hồn như thế được?



"Chỗ này chỉ có mấy người, không phải mấy người làm thì là ai?" Ninh Ưu không tin: "Có phải cô cố ý làm nổ máy bay không?"



Nhất định là cô cố ý!



"Không phải, tôi không làm, đừng nói lung tung." Sơ Tranh phủ nhận liên tiếp ba câu.



Ninh Ưu nâng cao giọng: "Vậy thì ai làm!?"



Sơ Tranh chỉ vào zombie đang lung la lung lay đi tới: "Nó."



Ninh Ưu: "..."



Zombie: "Grừ!"



Không biết có phải zombie cảm thấy thế lực của mình quá đơn bạc, đối mặt với nhiều đồ ăn như vậy, nó chơi không lại hay không, mà đột nhiên ngừng lại.



Làm bộ làm tịch ngửi ngửi một chút, rồi quay người lung lay trở về.



Sơ Tranh: "..."



Một zombie như mi cũng biết diễn kịch nữa à?!



Ninh Ưu thầm hận trừng mắt nhìn Sơ Tranh một cái, nghiêng đầu nói với người bên cạnh hai câu.



Ánh mắt đám người nhìn Sơ Tranh lập tức trở nên bất thiện.



Có người lặng lẽ lên đạn, bầu không khí lâm vào khẩn trương, khóe miệng Ninh Ưu lộ ra một nụ cười lạnh.



Đoàng!



Tiếng súng vang lên.



*



Zombie: Cái nồi này ta không cõng!! Chạy chạy!



***



Chương thứ 12 là chương cảm ơn vì hơn 46k lượt đọc toàn truyện ♡