Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1630 : Khách đến từ thiên ngoại (17)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Editor: Yuuri: Yuuri_Yy



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cô biết văn minh ở tinh cầu khác không?"



Lâu Hành không trả lời, ngược lại ném ra một vấn đề như thế.



Sơ Tranh cảm thấy hình ảnh này hơi quen thuộc...



"Biết. Tôi đi tìm Hạ Tiến chính là nói chuyện này."



Lâu Hành: "..."



Lâu Hành vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần để phổ cập khoa học về văn minh ở tinh cầu khác cho Sơ Tranh, kết quả một câu "tôi biết" của cô khiến Lâu Hành yên tĩnh vài giây.



-



Tinh cầu này hủy diệt, là bắt đầu từ khi một chiếc phi thuyền rơi xuống.



Dĩ nhiên không phải là người ngoài hành tinh xâm lấn.



Đó là một chiếc phi thuyền trống không, bọn họ không phát hiện bất luận sinh mệnh nào ở trong đó.

Advertisement / Quảng cáo



Sau đó con người bắt đầu nghiên cứu đồ vật trên chiếc phi thuyền kia, tất cả đều hoàn toàn tiên tiến hơn văn minh và khoa học kỹ thuật của tinh cầu bọn họ.



Lúc đầu hết thảy đều tiến triển thuận lợi, từ trong những khoa học kỹ thuật hiện đại đó, khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng nhanh chóng phát triển.



Nhưng...



Có một ngày, bọn họ đột nhiên nhận được một tần số lạ lẫm.



Đó là một loại ngôn ngữ bọn họ không cách nào nghe hiểu được.



Tần số duy trì liên tục vài ngày, ngay lúc đó người phụ trách phải giải ra được những tín hiệu từ tần số kia, nhưng đáng tiếc hoàn toàn không có đầu mối.



Sau đó...



Sau đó hủy diệt bắt đầu.



Có phi thuyền hiện ra trên bầu trời của bọn họ, ngay từ đầu những phi thuyền kia cũng không công kích bọn họ, mà là không ngừng gửi tín hiệu cho bọn họ, nhưng đáng tiếc bọn họ nghe không hiểu đối phương muốn biểu đạt gì.



Cuối cùng bắt đầu công kích...



Khoa học kỹ thuật của văn minh ở tinh cầu khác căn bản không phải thứ bọn họ có thể ngăn cản, ngay lúc đó có người giấu một nhóm người sống sót ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất.



Phòng thí nghiệm triệt để đóng lại, tình huống bên ngoài như thế nào không ai biết được.



Đợi có người đánh bạo ra ngoài nhìn thử, phát hiện phía trên có chất độc trải rộng, toàn bộ mặt đất cơ hồ bị san thành bình địa, không nhìn thấy nhà cao tầng nào nữa.


"Người của khách sạn nói, vừa nhận được tin tức, hệ thống cung cấp điện xảy ra trục trặc, bây giờ đang sửa gấp."



Sơ Tranh đứng trong bóng tối nhìn ra ngoài, sửa gấp cần bao lâu?



Đoạn thời gian mất điện này, sẽ xảy ra chuyện gì?



Trước đó hệ thống làm sạch của khu ba xảy ra vấn đề, bây giờ hệ thống cung cấp điện của khu hai xảy ra vấn đề...



"Anh cảm thấy đây là do người làm sao?" Sơ Tranh hỏi Lâu Hành.



"Không biết." Bây giờ không dễ phán đoán, Lâu Hành nhìn vào trong bóng tối một chút: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi nên rời đi một chuyến."



Sơ Tranh còn chưa đáp, Lâu Hành đã quay người đi tới cửa.



Tay hắn đặt trên chốt cửa, vừa định đè xuống, bỗng nhiên dừng lại.



"Anh..."



Lâu Hành dựng thẳng ngón trỏ lên đặt ở bên môi, nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo.



Một giây sau, Lâu Hành rời khỏi cửa, lui trở về trong phòng.

Advertisement / Quảng cáo



"Người của tổ hành động đặc biệt." Lâu Hành hạ giọng: "Đi tới bên này, chắc là tới tìm tôi."



Sơ Tranh: "..."



Vậy cũng không nhất định.



Nói không chừng là tới tìm ta thì sao.



Thẻ người tốt không nên tự cho là đúng có được không!



Bên ngoài hành lang truyền đến âm thanh phá cửa bạo lực, âm thanh kia không ngừng lớn dần, ngẫu nhiên vang lên một tiếng kêu, hẳn là đang điều tra từng phòng một.



Lâu Hành nhìn quanh bốn phía, cửa sổ đều bị hàn chết, căn bản không mở ra được.



"Cộc cộc..."



Cửa phòng bị người gõ vang.



Lâu Hành căn dặn Sơ Tranh: "Lát nữa hai người nhớ tránh đi."



Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Bọn họ không nhất định là tới tìm anh."



Lâu Hành không hiểu: "Còn có thể tìm ai?"



Sơ Tranh dùng ngón tay chỉ vào mình.



Ta.