Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1652 : Thiên tuế đại nhân (4)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.



Công chúa Thường Hoan bảo phụ nhân kia ôm con qua, phụ nhân bị dọa cho phát sợ, thấy bên cạnh công chúa Thường Hoan có nhiều người hầu hạ như vậy, có lẽ cũng có thể suy đoán được đây không phải là người nàng ta có thể trêu vào được.



"Cô nương, chúng ta lập tức đi ngay..."



Phụ nhân chỉ thiếu bịt miệng đứa bé kia, không cho nó lên tiếng nữa thôi.



Sắc mặt công chúa Thường Hoan đã sắp đen thành đáy nồi rồi, thấp giọng quát: "Bảo ngươi qua thì qua đi, lắm lời vô nghĩa như thế làm gì!"



Phụ nhân: "..."



-



Ước chừng năm phút sau.



Mọi người bị tình huống trước mặt làm kinh hãi.



Tất cả mọi người cho là công chúa Thường Hoan muốn bắt lỗi, ai biết nàng kêu đứa trẻ lại, rồi cho người gọi ngự y đi theo đến, để ngự y kiểm tra cho đứa trẻ.



"Không có gì đáng, chỉ là bị lạnh." Ngự y nói: "Uống chút thuốc là tốt rồi." Advertisement / Quảng cáo



Công chúa Thường Hoan ngồi ở bên kia, hừ lạnh một tiếng: "Khóc lóc phiền muốn chết, mau cho nó uống thuốc đi."



Ngự y: "..."



Phụ nhân kia đại khái vẫn chưa trở lại bình thường, tận đến khi ngự y dẫn nàng ta đi lấy thuốc, mới hồi phục tinh thần lại.



Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía công chúa Thường Hoan bên kia một chút, người sau vẫn tâm tình không tốt dùng đũa đâm rau xanh trong chén.



"Công chúa Thường Hoan này khá thú vị." Cẩm Chi nhỏ giọng nói.



Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, ăn xong cơm liền trở về.



Viện bên cạnh là nơi nam tử dùng bữa, Sơ Tranh ra ngoài, ở trên hành lang vừa lúc đụng vào Chúc Đông Phong đi về phía bên này.



Chúc Đông Phong nhìn thấy Sơ Tranh, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.



Không nghĩ tới bọn họ lại gặp mặt nhanh như vậy.



Đôi mắt lãnh đạm của Sơ Tranh hơi nheo lại, đáy lòng suy nghĩ khả năng ở đây làm... rơi vị Chúc đại nhân này.



Cuối cùng ngẫm lại chốn nhà phật thanh tịnh, vẫn nên quên đi.



Ngày hôm nay cũng phải cố gắng làm người tốt đó!




【 Tiểu tỷ tỷ, cô thấy thú vị lắm sao? 】 Vương Giả cạn lời, 【 Chúng ta chỉ cần nghiêm túc phá sản không được sao? Cô cứ nhất định phải âm thầm kiếm chuyện, cô có thấy mất giá không cơ chứ? Xứng đáng với thân phận đại lão của cô sao? 】



Cho nên không thể để người ta biết đó.



【...】 Ta thế mà lại không phản bác được.



-



Chúc Đông Phong ở đây, Sơ Tranh cũng không vội vã rời đi.



Cô có lý do quang minh chính đại ở lại nơi này, Phương Trượng cũng không tiện đuổi cô.



Cho nên sau đó...



Cơ hồ mỗi ngày Chúc Đông Phong đều có thể gặp được một chút sự kiện linh dị.



Lúc đầu Chúc Đông Phong còn rất bình tĩnh, nhưng sau đó gặp quá nhiều, nên đã sắp có chút tố chất thần kinh, tới tìm Phương Trượng hỏi, có phải nơi này có thứ gì đó không sạch sẽ không.



Loại nơi như thế này, Chúc Đông Phong lại nói ra lời như thế, không cần nghĩ cũng biết sắc mặt Phương Trượng khó coi bao nhiêu.



Lúc chạng vạng tối. Advertisement / Quảng cáo



Công chúa Thường Hoan cầu phúc ra, xoa cánh tay và chân, khuôn mặt nhỏ đều ngập tràn phiền muộn.



"Còn mấy ngày nữa?" Công chúa Thường Hoan hỏi người hầu hạ bên cạnh.



"Công chúa, còn mười ngày nữa."



"..."



Công chúa Thường Hoan đại khái là bị thời gian này làm kinh sợ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi há ra, nửa ngày sau cũng không phun ra lấy một chữ.



Công chúa chưa xuất giá cầu phúc, là tập tục của Hạ triều, cho dù nàng không thích thì cũng phải ở đây cho đủ ngày.



Công chúa Thường Hoan đi trở về, chỗ ở của nàng cách nơi cầu phúc mỗi ngày khá xa.



Từ rất xa trông thấy có người đang khuân đồ, người người lui tới, vô cùng náo nhiệt.



Công chúa Thường Hoan dừng lại: "Bên kia đang làm gì thế?"



"Bẩm công chúa, hình như là có người muốn xây kim thân cho tượng phật trong chùa."



Công chúa Thường Hoan thổi ra một hơi, đột nhiên nói: "Chúng ta không thể cũng xây kim thân để thay thế sao?"



"Ách..."



Điểm tri thức này chưa được học qua, người bên cạnh không biết nên trả lời thế nào.