Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 165 : Người giàu nhất mạt thế (30)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thiếu niên bên cạnh Sơ Tranh lập tức trở thành tiêu điểm trong các cuộc thảo luận của đám người.



Phải họa thủy cỡ nào, mới có thể làm lão đại khom lưng chứ?



Đáng tiếc vị họa thủy này vẫn luôn đội mũ.



Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, theo tin tức mà những người bên ngoài truyền về, thì dường như zombie cũng sợ nóng, nên số lượng trở nên ít đi.



Tình huống này được lưu truyền trong căn cứ.



Nhưng không ai biết tình hình cụ thể thế nào.



Chỉ có thời tiết càng ngày càng nóng là sự thật.



Căn cứ bị thiếu nước nghiêm trọng.



Vậy mà Sơ Tranh vẫn tiêu tinh hạch mỗi ngày để chuẩn bị nước tắm cho Lục Nhiên.



Lục Nhiên: "..."



Hắn sắp bị nuôi hỏng luôn rồi.



Cô thật sự xem mình như tiểu thiếu gia mà nuôi sao?



Lục Nhiên ngồi trên lầu, bốn phía đều trống rỗng, không có ai cả.



Quần áo trên người thiếu niên đều mới tinh, còn có cả nếp gấp rõ ràng.



Hắn thật sự không hợp với hình tượng người sống trong mạt thế.



Mà càng giống như vị vương tử cao quý sống trong lâu đài, sạch sẽ gọn gàng, cao quý tao nhã, làm mọi người ghen tỵ.



Thiếu niên chống má, dùng chiếc đũa chọc chọc đồ ăn trong bát, giống như có chút không quan tâm.



"Không hợp khẩu vị, đổi..."



"Không cần." Lục Nhiên buông chiếc đũa xuống: "Tôi ăn no rồi."



"Ừ." Sơ Tranh đưa khăn tay cho hắn, Lục Nhiên chần chờ một chút rồi nhận lấy.



Hắn nắm lấy khăn tay mềm mại, đã bao lâu rồi không được tiếp xúc với những thứ như thế này rồi nhỉ?



Trên người hắn mặc, ăn, dùng...



Dường như không chênh lệch lắm so với trước mạt thế.



Những vật dụng này ở mạt thế khó tìm đến thế nào, tất nhiên Lục Nhiên hiểu rất rõ ràng.



Cô thật sự nuôi hắn như con chim hoàng yến luôn đấy à?



Đời này của Lục Nhiên có lẽ không nghĩ tới, sẽ có được một ngày như vậy.
"Chỗ nào cũng kỳ quái." Tự nhiên giam giữ hắn không có lý do, còn không phải kỳ quái sao?



Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn.



Thiếu niên đứng trong chợ đêm náo nhiệt, hoàn cảnh xung quanh dường như đang dần dần thoái hóa, hắn trở thành sắc thái duy nhất, rực rỡ chói mắt.



Dung mạo tuyệt sắc không phải đi đâu cũng gặp được.



Người giống như Lục Nhiên thế này, cho dù tìm cả ngàn dặm cũng sợ tìm không ra.



Một người đàn ông sao có thể đẹp như thế chứ?



Lục Nhiên khẽ kéo khóe miệng, khí chất không đứng đắn lập tức hiện lên, hắn xích lại gần Sơ Tranh, nhìn thấy chính mình trong đáy mắt cô: "Sao vậy, bị sắc đẹp của tôi mê hoặc rồi sao?"



"Ừ."



Sơ Tranh thần sắc thật lòng gật đầu.



Cô không che dấu chút nào, chuyện này không giống với trong nhận thức của Lục Nhiên.



Hắn còn tưởng cô sẽ vứt cho mình một biểu cảm lạnh lùng, rồi nói thêm một câu "đừng có nằm mơ", ai ngờ cô lại hào phóng thừa nhận.



Lục Nhiên thừa nhận, trong nháy mắt kia, nhịn tim của hắn như được gia tốc, đập loạn cả lên.



Cô gái trước mặt này thật sự làm hắn có chút không biết nên làm sao.



Cô thích mình sao?



Đối với đáp án này, Lục Nhiên cũng không rõ ràng lắm.



Cô đối với mình tốt như vậy, dường như chỉ bởi vì lời cô đã nói, cô cần phải làm một người tốt.



Nghĩ tới đây, ánh sáng nơi đáy mắt Lục Nhiên hơi thu lại.



Cô dựa vào cái gì mà tự tiện quyết định cuộc sống của hắn chứ?



Đầu lưỡi Lục Nhiên chống đỡ hàm trên, một lát sau, hắn nghiêng người dựa vào vai Sơ Tranh, mập mờ dùng môi đụng vào vành tai Sơ Tranh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cô muốn tôi không?"



"Bây giờ anh là của tôi." Còn cần muốn hay không à? Không cần!



"Tôi..." Lục Nhiên suýt chút nữa không thở được.



Hắn là của cô lúc nào chứ?



Hắn đồng ý rồi sao?



Tay Lục Nhiên vòng qua eo cô, lúc này nhìn giống như hắn đang ôm lấy cô từ phía sau, tư thế thân mật khăng khít.



"Không phải chuyện này."



"Ồ?" Sơ Tranh ghé mắt, thật lòng hỏi: "Vậy là chuyện gì?"



Tiếng ồn tràn ngập bốn phía, nhưng thanh âm của thiếu niên lại dị thường rõ ràng: "Cô không biết? Tôi dạy cho cô nhé."