Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 166 : Người giàu nhất mạt thế (31)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Giọng điệu của thiếu niên rất mập mờ, âm cuối còn như câu dẫn người ta.



Sơ Tranh liếc hắn một cái, lãnh đạm hỏi: "Anh còn muốn mua gì không?"



Sắp bị nhân đôi rồi đấy!



Lục Nhiên: "..."



Sơ Tranh và Lục Nhiên trở lại biệt thự, Lục Nhiên buông những đồ vật loạn thất bát tao kia xuống.



Hắn nhìn về phía Sơ Tranh một chút, trực tiếp đi qua, ôm lấy Sơ Tranh, đè cô xuống ghế sofa.



Ghế sofa rất mềm mại, làm hai người như lọt thỏm vào đó.



Lục Nhiên chống tay, rũ mắt nhìn cô.



Đôi mắt thiếu niên cực kỳ thanh triệt, ánh sáng lưu chuyển trong đó, làm cho người ta nhịn không được mà bị hút vào.



Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn.



Muốn làm gì nha?



Đột nhiên lại đè lên ta?



Thật nặng...



Thiếu niên rũ mi mắt, cánh môi đỏ bừng khẽ nhếch lên, hắn chậm chạp cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh.



Dù sao hắn cũng phải lấy lại chút gì đó chứ nhỉ?



Lục Nhiên nghĩ.



Nụ hôn lúc đầu của Lục Nhiên như mưa phùn kéo dài, mềm mại và dễ chịu.



Nhưng dần dần lại bắt đầu nóng bỏng lên.



Thiếu niên khẽ nhắm mắt, hàng mi dài bất chợt lướt qua làn da, mang đến cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ



Sơ Tranh hơi ngửa đầu, lộ ra đường cong tinh xảo của cần cổ.



Ngón tay thon dài của Lục Nhiên, lướt qua trên cổ cô, rồi rơi vào bờ vai cô, chậm chạp trượt đến vạt áo.



Đầu ngón tay nóng rực như lửa chạm đến làn da tinh tế lạnh buốt, thiếu niên nhẹ nhàng nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay, không ngừng lan tràn từ chỗ da thịt tiếp xúc, đốt lên một ngọn lửa.



Ngón tay của hắn dời xuống, vạt áo dần dần bị đẩy lên, lộ ra bụng dưới và vòng eo xinh đẹp của nữ sinh.



Khí tức mập mờ như được bắt lửa trong không khí.



Nụ hôn của Lục Nhiên dịch chuyển đi, Sơ Tranh thở một hơi: "Lục, Lục Nhiên?"



"Ừ?" Thanh âm của Lục Nhiên trầm thấp lại khàn khàn.



"Anh rất nóng." Còn rất nặng nữa.



Lục Nhiên cười nhẹ, cánh môi hắn hôn nhẹ lên cổ Sơ Tranh, rồi dần dần chuyển đến bên tai Sơ Tranh, nhẹ nhàng cắn vành tai cô: "Vậy em giúp tôi hạ nhiệt một chút được không? Em là tốt nhất không phải sao? Giúp tôi một chút đi..."




Bộ trưởng Phùng ôm vật tư chạy trốn, lúc này đang ngồi trên một chiếc xe thong dong đi trên đường lớn.



Bộ trưởng Phùng vỗ cái bụng béo của mình, hát tiểu khúc, cực kỳ vui vẻ.



"Bộ trưởng, hình như phía trước có người."



Bộ trưởng Phùng mở mắt ra, nhìn về phía trước, mấy người phụ nữ đang ngồi xổm ở ven đường, vẫy vẫy tay, bọn họ cúi thấp đầu, không nhìn thấy mặt.



Bộ trưởng Phùng hơi híp mắt: "Dừng xe."



Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh mấy người phụ nữ, bộ trưởng Phùng cho người xuống xe xem một chút.



Người xem xét đi đến trước mặt mấy người phụ nữ.



"Các cô..."



Lời nói của người đàn ông vừa rời khỏi miệng, người phụ nữ đang cúi thấp đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, há miệng cắn qua.



"Đoàng đoàng đoàng—— "



Tiếng súng vạch phá không khí oi bức.



Bốn phía trên đường cái bỗng nhiên có zombie nhảy ra, từ bốn phương tám hướng xông lại, vây chật bọn họ như nêm cối.



Một gương mặt tràn đầu máu lọt vào tầm mắt bộ trưởng Phùng.



"A —— "



...



Cốc cốc ——



Hơn nửa đêm mà còn có người đến gõ cửa, Sơ Tranh thiếu chút nữa là giết luôn bọn họ.



Cô nén lửa giận đi xuống dưới mở cửa.



Người gõ cửa chính là Dịch Tiếu, phía sau còn có Bảo ca và Hạ Thành đi theo, ba người này lén lén lút lút như đang làm chuyện xấu.



"Cô Sơ Tranh, chúng tôi... chúng tôi nhìn thấy một vài thứ, vì không biết phải hỏi ai nên mới đến tìm cô."



Sơ Tranh vòng hai tay trước ngực, dữ dằn nói: "Chuyện gì?"



Dịch Tiếu chỉ chỉ bên trong: "Có thể vào rồi nói không?"



Sơ Tranh nhìn chằm chằm bọn họ vài giây, rồi tránh qua một bên để bọn họ vào.



"Chuyện gì." Quấy rầy ta ngủ, nếu không nói được cái lý do cho đàng hoàng, thì nhất định phải xử lý!



Ba người đồng thời cảm thấy sau lưng có chút lạnh.



Dịch Tiếu và Hạ Thành không hé răng.



Bảo ca thấy thế, thì đẩy bọn họ ra, giọng điệu thô lỗ nói: "Cô Sơ Tranh, hai ngày trước chúng tôi nhận một nhiệm vụ của căn cứ, phát hiện zombie có chút không đúng."



Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Zombie có ngày nào đúng đâu."



"..." Thế này thì làm sao mà hàn huyên được nữa!!