Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1697 : Hướng ngung mà sống (11)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Không có."



"Không có mà cậu không thèm nghía đến tớ?"



"Tớ bây giờ không phải đang nói chuyện với cậu đây sao?" Sao ta lại không nghía đến mi rồi? Nói chuyện phải bằng lương tâm nha người anh em!



"..."



Thế này sao?



Mỗi sáng sớm trừ phi đến sớm hơn cô, nếu không thì đừng mơ mà chặn được cô.



Còn ghét bỏ xe đạp của cậu!



Từ sau kỳ nghỉ đông, bạn cùng bàn của cậu đã thay đổi!



"Học trưởng, học tỷ, chào buổi sáng." Học sinh đến đây quay chụp chào hỏi bọn họ.



Bạch Đông Ải không tiện phát tác, mỉm cười chào hỏi những bạn học khác, xuống xe đẩy xe đạp đi vào bên trong.



Khi Sơ Tranh và Bạch Đông Ải đến bãi tập, trên bãi tập đã có không ít người, tốp năm tốp ba đứng thành đoàn.



Advertisement / Quảng cáo



Mà ở một bên bãi tập đã đặt một chút thiết bị, bên kia có người ngồi.



Bây giờ thời tiết vẫn còn rất lạnh, người kia chỉ mặc một chiếc áo hoodie liền mũ màu đen, mũ đội trên đầu, ngăn cản mặt cực kỳ chặt chẽ, đang loay hoay máy ảnh trong tay.



Cánh tay hiện ra màu tái nhợt, không biết là bị đông lạnh hay là màu sắc vốn có đã thế.



Học sinh đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn sang phía bên kia, trên mặt một vài nữ sinh hoặc lộ ra thần sắc kích động hoặc lộ vẻ hoa si, kích động nói chuyện với đồng bạn.



"Cậu đi đâu thế hả?"



Bạch Đông Ải thấy Sơ Tranh đi về phía bên kia, lập tức đuổi theo kịp.



"Đi xem nhiếp ảnh gia."



Bạch Đông Ải kỳ quái: "Nhiếp ảnh gia có gì đáng xem."



Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể Bạch Đông Ải rất thành thật đi theo Sơ Tranh, qua đi xem nhiếp ảnh gia của bọn họ một chút.



Chờ vòng qua phía chính diện, thấy rõ mặt nhiếp ảnh gia, Bạch Đông Ải quyết định thu hồi câu nói mới vừa rồi của cậu.



Nhiếp ảnh gia này còn rất đẹp trai...



Chỉ là có chút... Lôi thôi lếch thếch?



Sơ Tranh đứng trước mặt nhiếp ảnh gia quang minh chính đại quan sát, cuối cùng nhiếp ảnh gia ngẩng đầu, quét mắt nhìn cô một chút, đáy mắt không có nhiều cảm xúc.




Lắm vấn đề như thế!



"Cậu không nói rõ ràng với tớ, tớ ăn không vào." Bạch Đông Ải giọng điệu chắc chắn: "Cậu có biến!"



"Vậy cậu đừng ăn nữa."



"Cậu nói cho tớ biết... Cậu đừng đi mà!"



-



Thời gian quay chụp là chín giờ.



Tang Ngung bắt đầu làm việc cũng không gỡ mũ xuống, cơ hồ không nói lời nào, nơi cần chỉ huy, cũng chỉ nói với giáo viên bên cạnh, để giáo viên giúp cân đối.



Lúc xếp hàng tập luyện mọi người cảm thấy rất đơn giản, nhưng khi thật sự quay, lại là các loại vấn đề.



Đến buổi trưa, cũng chỉ quay xong một nửa nội dung.



Trường học chuẩn bị cơm trưa cho tất cả mọi người, Bạch Đông Ải kéo Sơ Tranh đi ăn cơm, cô nhìn vào trong đám người một chút, Tang Ngung mới vừa rồi còn ở đây giờ không thấy tăm hơi đâu nữa.



Sơ Tranh cơm nước xong xuôi trở về trên bãi tập, Tang Ngung đã ở đó, ngồi một mình ở bên kia lướt điện thoại.



Advertisement / Quảng cáo



Có mấy học sinh ở bên cạnh cậu đẩy tôi đẩy, rốt cuộc có một nữ sinh bị đẩy ra, cô ta trừng đồng bạn vài cái, lề mà lề mề đi đến chỗ Tang Ngung bên kia.



Không biết nữ sinh nói cái gì, Tang Ngung không ngẩng đầu lắc đầu.



Khuôn mặt nữ sinh đỏ bừng, đại khái là nói không được, nhanh như chớp chạy về bên cạnh đồng bạn, kéo bọn họ rời đi.



"Tớ đã nói anh ấy không dễ nói chuyện rồi mà."



"Ôi, nhưng thật sự đẹp trai quá đi thôi."



"Trước đó không phải cậu còn mê học trưởng Bạch Đông Ải sao?"



"Đó không giống, căn bản không phải một loại hình có được không!"



Mấy nữ sinh đi qua bên cạnh Sơ Tranh, đang kích động thảo luận xem Tang Ngung và Bạch Đông Ải ai đẹp trai hơn.



Sơ Tranh đợi bọn họ rời đi, cất bước đi qua.



"Anh tên Tang Ngung?"



Tang Ngung thấy phiền vì có người không ngừng đứt đoạn tới quấy rầy hắn, ngẩng đầu đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, lời đến khóe miệng đi dạo một vòng, lại bị hắn nuốt về.



Thật lâu sau, Tang Ngung "ừ" một tiếng, cực nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác.



"Có thể ngồi không?"



Tang Ngung nhìn bên cạnh, hắn hơi chần chờ, lấy đồ vật bên cạnh ra để dưới đất.