Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1705 : Hướng ngung mà sống (19)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Mười phút sau.



Sơ Tranh đỡ Meo Meo Meo ngồi dậy, tìm cái áo khoác khoác lên người cô ấy.



Meo Meo Meo bị kinh sợ, lúc này đang không ngừng run rẩy, con mắt cũng không có tiêu cự gì.



Sơ Tranh trấn an được cô ấy, cầm vũ khí vừa cướp được, đi đến trước mặt Bưu Ca, từ trên cao nhìn xuống gã.



Bưu Ca nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, nhìn rất thảm.



Sơ Tranh cầm vũ khí, nhắm vào đầu Bưu Ca.



Trên mặt Bưu Ca mất hết huyết sắc, trong mắt tràn đầy sợ hãi.



Sơ Tranh khẽ nheo mắt lại, ngón tay đặt lên trên cò súng, chậm rãi đè xuống.



Bưu Ca kinh hãi, một đống thịt ngồi dưới đất run thành cái sàng: "Chị ơi, bà cô ơi... Giết tôi, cô cũng không có chỗ tốt, bỏ qua cho tôi đi... Tôi biết sai rồi."



Cạch ——

Advertisement / Quảng cáo



Bưu Ca vội nhắm mắt lại.



Nhưng mà gã cũng không cảm giác được đau đớn.



Bưu Ca mở mắt ra, phát hiện thế giới mình trông thấy không khác gì trước đó.



Không chết...



Bưu Ca dùng tay mò xuống người mình, vẫn còn nóng, không chết, gã không chết, gã còn sống!!



Sơ Tranh ném vũ khí tới trước mặt gã: "Chút lá gan ấy mà cũng dám ra ngoài xông pha xã hội, người lớn nhà mày chưa từng dạy mày, phải luyện tập lá gan trước sao?"



Bưu Ca: "..."



Bưu Ca nhìn vũ khí rơi trước mặt mình, theo bản năng bắt lấy, ngón tay vừa đụng vào, lại bỗng nhiên nhớ tới, trong nháy mắt vừa rồi, cô đã lấy đạn đi...



Sơ Tranh không hề để ý đến động tác của gã, ngồi xổm xuống, đối mặt với Bưu Ca, dù bận vẫn ung dung hỏi gã: "Mày nói cầm vũ khí bắt cóc, sẽ bị phán bao nhiêu năm?"



Bưu Ca: "..."



"Đừng nhìn tao như vậy, tao là người tốt, sẽ không giết mày." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng cường điệu mình là một người tốt, ngược lại làm cho Bưu Ca càng thêm sợ hãi.



Đây là chuyện mà một người tốt có thể làm ra sao?
Hoàn cảnh như vậy làm hắn cảm thấy hít thở không thông, đặc biệt khó chịu.



Tang Ngung tìm một chỗ ngồi xuống ở bên ngoài, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, vừa rút một điếu thuốc ra, còn chưa kịp bật lửa, thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói.



"Sao lại ra đây làm gì?"



Động tác của Tang Ngung ngừng lại, một lát sau hắn cất thuốc về: "Bên trong quá ngột ngạt, cũng không có chuyện của tôi."



Hắn chỉ là bạn, đi cùng Bạch Thư Văn tới.



Hắn ở bên trong cũng không có tác dụng gì, còn nhiều người lui tới.



Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn: "Anh hoàn thành công việc rồi?"



Tang Ngung cảm nhận được khí tức mà người bên cạnh mang tới, một hồi lâu sau mới gật gật đầu: "Ừ."



Sơ Tranh lại hỏi: "Anh ở đâu?"



Tang Ngung nói ra tên khách sạn, Sơ Tranh suy nghĩ một chút, hình như cách khách sạn kia của cô không xa.



Sơ Tranh câu được câu không nói chuyện với Tang Ngung một hồi, Meo Meo Meo bên kia đã ghi chép xong khẩu cung, có thể đi được rồi.

Advertisement / Quảng cáo



Bạch Thư Văn đỡ cô ấy ra, trước tiên đưa Meo Meo Meo về khách sạn an trí.



Bạch Đông Ải nhắm mắt theo đuôi đi theo, miệng không ngừng lẩm bẩm.



"Cô ấy không sao chứ?"



"Không sao, anh bảo cô ấy ngủ một lát rồi." Bạch Thư Văn quan sát phòng khách sạn, hỏi Sơ Tranh: "Hai người ở đây à?"



"Ừ."



Bạch Thư Văn đại khái là kinh ngạc vì hai nữ sinh như bọn họ mà lại ở loại phòng này, nhưng anh ta cũng không tiện hỏi nhiều, đi xuống lầu mua đồ.



Gian phòng chỉ còn lại Sơ Tranh, Bạch Đông Ải và Tang Ngung.



Ánh mắt Bạch Đông Ải đảo quanh người Sơ Tranh và Tang Ngung, tư thế kia tựa như cha già hoài nghi con gái mình yêu đương với heo bên ngoài vậy.



Tang Ngung đứng dậy: "Không có việc gì nữa, vậy tôi về trước đây."



"Tôi tiễn anh."



Tang Ngung vốn muốn nói không cần, nhưng chống lại ánh mắt Bạch Đông Ải, hắn lại gật đầu.



Bạch Đông Ải chờ hai người rời đi, như có điều suy nghĩ sờ cằm.