Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 172 : Vương gia vạn phúc (2)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đây là y phục vương phi bảo ta đưa đến." Một nha hoàn vênh vang đắc ý đứng trước mặt Lục Châu, trực tiếp ném quần áo trong tay xuống đất.



Lục Châu tướng mạo thanh tú, lúc này đang phồng má, hốc mắt ửng đỏ, trong vẻ đáng thương lại lộ ra mấy phần đáng yêu.



"Ngươi..." Lục Châu tức giận đến trừng mắt, giận dữ nói: "Thanh Hà, ngươi có thái độ gì đấy!"



"A, thái độ gì?" Thanh Hà nhấc chân đạp lên quần áo, hất cằm, thần thái ngạo mạn: "Chính là thái độ này."



Hạ nhân của vương phủ luôn nâng cao giẫm thấp.



Trước kia mặc dù cũng có một số kẻ nịnh hót, giúp đỡ vương phi bên kia.



Nhưng tốt xấu gì vẫn còn Thành vương ở đó, nên cùng lắm cũng chỉ dám làm ra vài động tác nhỏ.



Bắt đầu trở nên thế này là từ sau khi Thành vương qua đời.



Bây giờ trong vương phủ là Thành vương phi làm chủ, những hạ nhân này dám to gan như thế, tất nhiên vì có người ở phía sau bày mưu đặt kế.



Lục Châu tức giận không nhẹ, nhưng nàng trừ lý luận cùng bọn họ ra, thì cũng không có biện pháp gì khác.



Thanh Hà dẫm xong, giống như là nhớ tới cái gì đó, khoa trương che miệng lại: "A, quên nói với ngươi, đây là quần áo mà tiểu thư nhà ngươi phải mặc khi tiến cung, nhớ giặt sạch sẽ một chút, tuyệt đối đừng làm bẩn mắt thánh thượng."



Lục Châu khó thở, đột nhiên đẩy Thanh Hà một cái.



Thanh Hà bị đẩy đến hơi lảo đảo.



Nàng ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ ngẩng đầu, định tát một cái lên mặt Lục Châu: "Tiểu tiện nhân nhà ngươi cũng thật to gan, lại còn dám đánh ta!"



Lục Châu theo bản năng nhắm mắt lại.



Bàn tay chưa rơi xuống, nhưng gió đã tới trước.



Gió phất qua gương mặt Lục Châu, mang theo một trận ý lạnh, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.



"A! Đau..."



Ngược lại, bên tai vang lên tiếng kinh hô của Thanh Hà.



Lục Châu lập tức mở mắt ra.



Bàn tay trắng nõn xinh đẹp nắm lấy cổ tay Thanh Hà, theo cánh tay nhìn sang, thì thấy tiểu cô nương sắc mặt hơi tái nhợt đứng bên cạnh nàng, cô chỉ mặc một thân áo trong màu trắng, tóc còn chưa búi, tùy ý xõa sau lưng.



Người trước mặt Lục Châu hết sức quen thuộc.



Nhưng lại làm Lục Châu có chút xa lạ.



Khí thế trên người tiểu thư rất xa lạ...




"Thanh Hà tỷ?"



"Ta không sao."



Thanh Hà nhanh chóng lướt qua hai nha hoàn.



Hai nha hoàn không hiểu lắm nhìn bóng lưng Thanh Hà vội vã rời đi.



"Sao thế?



"Không biết a..."



Thanh Hà là nha hoàn thiếp thân của Trình Tiêu, nàng ta vừa trở lại viện của Trình Tiêu, liền đụng vào Trình Tiêu đang định đi ra ngoài.



Trình Tiêu mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, trổ mã xinh đẹp, một thân khí chất của tiểu thư cao quý.



Ngũ quan vừa nhìn thì không có gì đặc sắc, nhưng mà tổ hợp lại với nhau, lại phá lệ dễ nhìn.



Trình Tiêu nhìn thấy Thanh Hà, nhíu mày nói: "Thanh Hà, không phải ta bảo ngươi đưa quần áo đến cho nha đầu ngu xuẩn kia sao, sao ngươi lại cầm về rồi?"



Thanh Hà nghe thấy giọng nói của tiểu thư nhà mình, thì tảng đá dưới đáy lòng lúc này mới rơi xuống đấy.



"Tiểu thư..."



Thanh Hà nhìn xung quanh một chút, kéo Trình Tiêu vào trong viện.



"Thanh Hà, ngươi làm gì thế, ta đang muốn ra ngoài." Bị Thanh Hà kéo, nên Trình Tiêu rất bất mãn.



Thanh Hà vội vã cuống cuồng: "Tiểu thư, người ở nam viện kia không đúng lắm."



"Sao mà không đúng? Có phải sợ đến choáng váng rồi không?"



Trình Tiêu rút mình tay về, vỗ vỗ, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉa mai: "Tiến cung là con đường chết, nàng ta vừa biết tin tức này, khẳng định là bị hù dọa."



"Không phải."



Ánh mắt kia không giống như bị sợ đến choáng váng.



Thanh Hà bẩm báo lại chuyện phát sinh ở nam viện cho Trình Tiêu.



Bao gồm cả chuyện Sơ Tranh động thủ đánh mình, và chuyện cô bắt mình cầm quần áo bẩn về.



Trình Tiêu nghe xong, trên gương mặt xinh xắn lập tức hiện lên vẻ âm trầm: "Nàng cũng dám đánh ngươi? Lá gan rất lớn a! Mấy ngày không thu thập nàng, nàng liền không biết mình là cái thứ gì rồi à."



"Tiểu thư, ta thật sự cảm thấy nàng rất không đúng..." Thanh Hà nhỏ giọng nói.



"A, không đúng thì thế nào, bây giờ vương phủ là nương ta làm chủ." Trình Tiêu không sợ hãi tí nào: "Hiện tại ta muốn ra ngoài, chờ ta trở lại sẽ đi trừng trị nàng!"



"Tiểu thư..."