Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 173 : Vương gia vạn phúc (3)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh rửa mặt, mặc quần áo dưới sự hầu hạ cẩn thận của Lục Châu.



Diện mạo của nguyên chủ thuộc về kiểu ôn nhu như nước, cùng với tuổi tác còn quá nhỏ, lúc này bị Sơ Tranh bày ra vẻ mặt lạnh như băng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy là cô đang cố ý ra vẻ lạnh lùng.



Mặt mũi này...



Sơ Tranh và người trong gương đồng mắt to trừng mắt nhỏ.



Thế này cũng quá làm ảnh hưởng đến hình tượng cao quý lãnh diễm của cô.



Sao lại lớn lên thế này chứ!



Sơ Tranh lấy đồ trên bàn xuống, rồi cởi bớt đồ trang sức trên đầu ra, chọn một cây trâm đeo lên.



Vật trang sức đơn giản, khó khăn lắm mới kéo được một chút cao lãnh về.



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết năm mươi lượng bạc. 】



Bốp!



Tiểu cô nương trước gương đồng đột nhiên đập một phát vào bàn trang điểm, làm gương đồng cũng bị lung lay.



Đau... Đau quá!!!



"Tiểu... Tiểu thư." Lục Châu cầm áo choàng đứng đờ tại chỗ, trong đôi mắt tràn đầy cẩn thận từng li từng tí.



Tiểu cô nương trấn định thu tay lại, ra hiệu Lục Châu đưa áo choàng tới.



Lục Châu nuốt một ngụm nước bọt.



Nàng thật sự cảm thấy tiểu thư hoàn toàn thay đổi rồi.



Trước đây, tiểu thư luôn ôn nhu dịu dàng, còn lúc này, khuôn mặt tiểu thư luôn lạnh như băng, không có chút biểu cảm nào, làm cho nàng thấy sợ hãi.



Trước kia tiểu thư giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất dịu dàng nhu hòa của đại gia khuê tú.



Nhưng bây giờ, trên người tiểu thư ẩn ẩn lộ ra vẻ tự phụ và sắc bén...



Loại tư thái anh hùng mà nàng chỉ có thể thấy trên người của một số ít công tử thế gia.



Không...



So với các công tử thế gia kia thì tiểu thư càng có khí độ hơn.



Quần áo của thời đại này tầng tầng lớp lớp, váy dài phiêu phiêu, đuôi váy càng khoa trương uốn lượn trên mặt đất.



Sơ Tranh thừa dịp lúc Lục Châu ra ngoài, quơ quơ ống tay áo.



Cái này giống như đang khiêu vũ vậy...



Tay áo và váy dài thế này, lúc đi đường sẽ không đạp phải chứ?



"Tiểu thư..."
Lời nói của nữ tử làm người ta không tìm ra được chút sai sót nào, từng câu từng chữ đều mang theo vẻ cung kính, nhưng thái độ và hành vi cử chỉ của nàng ta lại không có ý đó.



Sơ Tranh tiện tay chọn một bộ váy áo: "Bao nhiêu tiền?"



"Hai mươi lượng."



Nữ tử nói: "Những bộ này là của năm ngoái, cho nên giá thấp hơn, nhưng nhìn cô nương có lẽ không mặc được."



Đến Cẩm Tú phường của bọn họ, ai cũng đặt làm theo yêu cầu.



Ai còn mua những thứ này nữa.



Y phục tốt chân chính đều ở trên lầu, còn những y phục treo ở đây, là để ứng phó với những khách nhân chưa biết quy củ như thế này.



Sơ Tranh ra hiệu cho Lục Châu cầm quần áo, rồi tiếp tục chọn thêm một bộ ba mươi lượng.



"Tính tiền."



"Tiểu thư!" Lục Châu kinh ngạc lên tiếng, những y phục này tiểu thư căn bản không mặc được.



Sơ Tranh dùng ánh mắt uy hiếp bắt Lục Châu yên tĩnh.



Lục Châu ôm y phục, vừa lo lắng lại vừa ủy khuất.



Mặc dù nàng rất tức giận vì nữ nhân này xem thường người khác, nhưng cũng không thể tiêu xài bậy bạ thế này được.



Từ sau khi vương gia qua đời, thì viện của họ không còn được nhận tiền bạc nữa, sau này cuộc sống còn nhiều cái cần dùng thì biết lấy đâu ra chứ.



Biểu cảm của nữ tử có chút cổ quái, nhưng Sơ Tranh nguyện ý mua, nên nàng ta gọi tiểu nhị đến tính tiền cho Sơ Tranh.



【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, năm mươi lượng ban thưởng đã đến sổ sách. 】



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ mua lại Cẩm Tú phường. 】



Sơ Tranh vừa móc tiền ra, thì Vương Giả liền thập phần tri kỷ nói cho cô biết nhiệm vụ hoàn thành, đồng thời phát nhiệm vụ thêm lần nữa.



【 Tiểu tỷ tỷ, sao có thể để bọn họ xem thường chúng ta được! Chúng ta rất nhiều tiền! Mua! Nhất định phải mua! 】



Sơ Tranh: "..." Không, ta không muốn!



【 Không, cô muốn! 】



Sơ Tranh: "..."



Chó chết!



Sơ Tranh hít sâu.



Hít sâu.



Lại hít sâu.



"Ta muốn, gặp chưởng quỹ của các ngươi."



Mua cửa tiệm!!!