Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 174 : Vương gia vạn phúc (4)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Nha đầu ngu xuẩn, ngươi còn biết đường trở về à, chạy tới chỗ rác rưởi nào vậy?"



Sơ Tranh vừa đi vào viện tử, liền nghe thấy âm thanh âm dương quái khí của nữ tử truyền đến.



Một cô nương váy lục đang ngồi cạnh bàn đá trong viện, Thanh Hà vênh vang đắc ý đứng phía sau nàng ta.



Nàng ta cười lạnh nhìn cô, dưới đáy mắt là chán ghét và khinh thường không thèm che giấu.



Trình Tiêu.



Là một trong những hung thủ hại nguyên chủ rơi vào kết cục kia, và cũng chính là đối tượng cô cần phản công.



Một cô nương dáng dấp thật đẹp mắt.



Sao lại đối xử độc ác với nguyên chủ như vậy chứ? Nguyên chủ cũng không trêu chọc nàng ta mà.



Mỹ nhân rắn rết nha.



Lục Châu nhìn thấy thấy hai người này, thì cả người đều căng thẳng hết lên, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay và sau lưng vù vù bốc lên.



"Vậy ngươi đi đến chỗ rác rưởi nào về thế?" Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi lại.



"Ngươi nói cái gì!" Trình Tiêu đứng dậy, tay ngọc đập lên bàn: "Nha đầu ngu xuẩn, ngươi lặp lại lần nữa."



Ngươi bảo ta nói thì ta phải nói à?



Ta cứ không nói đấy.



Trình Tiêu bước nhanh tới, khuôn mặt đẹp đẽ chứa đầy tức giận: "Hai ngày nay ngươi trải qua rất thoải mái phải không?"



Sắc mặt Trình Tiêu đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn chăm chú vào người Sơ Tranh.



Trên người Sơ Tranh mặc một kiện váy áo màu lam, màu sắc xinh đẹp, chế tác thủ công tinh xảo, thêu thùa sinh động như thật, kiểu dáng cũng cực kỳ mới lạ.



Bộ y phục này nàng ta có ấn tượng.



Chính là kiểu dáng mới nhất của Cẩm Tú phường.



Sao cô lại mặc trên người?



Trình Tiêu chỉ về phía cô: "Ngươi... y phục trên người ngươi từ đâu tới?"



Các thiên kim tiểu thư ở hoàng đô, nếu có thể mặc được y phục của Cẩm Tú phường, thì đó cũng là một chuyện đáng để khoe khoang.



Bởi vì y phục của Cẩm Tú phường không chỉ có vải vóc khó cầu, mà mỗi một bộ y phục đều được thiết kế cực kỳ đẹp đẽ.



"Mắc mớ gì tới ngươi."
Thành vương phi cũng không nghĩ tới, sự thật ở ngay trước mắt, mà Sơ Tranh còn có thể phủ nhận một cách đúng lý hợp tình như thế.



"Ngươi dám nói chuyện với ta kiểu đó à?" Thành vương phi nhíu mày: "Còn có quy củ không? Ta là trưởng bối của ngươi, đứng lên cho ta!"



Sơ Tranh không chút động đậy.



Lục Châu ở phía sau gấp đến độ không được nữa.



Tiểu thư làm cái gì vậy nha.



Đánh Trình Tiêu, bây giờ lại còn đối nghịch với vương phi.



Sau này còn muốn sống trong vương phủ nữa không...



"Trưởng bối thì nên có dáng vẻ của trưởng bối, ân oán giữa tiểu bối với nhau mà ngươi cũng muốn ra mặt?" Thần sắc Sơ Tranh thản nhiên: "Chứng minh nữ nhi nhà ngươi vô năng à?"



Chứng minh nữ nhi nhà ngươi vô năng à...



Chỉ mấy chữ đã thành công làm cả người Thành vương phi nổ tung.



"Tiện nha đầu!" Thành vương phi chỉ vào Sơ Tranh mắng: "Ngươi dám đánh Tiêu Tiêu nhà ta, bây giờ lại còn không biết lễ phép, sao vương gia lại có một đứa con gái như ngươi chứ..."



Thành vương phi càng mắng càng lợi hại.



Cuối cùng còn mắng đến trên người mẫu thân của nguyên chủ.



Ánh mắt Sơ Tranh quét quanh bốn phía một vòng, trong tiếng mắng chửi của Thành vương phi, đi đén một bên khác của viện, rút một cây gậy gỗ ra.



"Ngươi làm gì! Ngươi muốn làm gì! Ngươi còn định đánh người nữa à, ngươi bỏ xuống cho ta!"



Thành vương phi bị hành động của Sơ Tranh làm cho kinh hãi, giang hai tay ra, che chở Trình Tiêu cũng đang chấn kinh lui về phía sau.



Sơ Tranh mang theo gậy gỗ, không nhanh không chậm đi tới.



Trong âm thanh quát lớn của Thành vương phi, giơ gậy gỗ lên...



Thành vương phi hoa dung thất sắc, thét lên chói tai ra lệnh cho người ta ngăn Sơ Tranh lại.



Sơ Tranh một mình một gậy.



Viện tử dần dần an tĩnh lại.



Loảng xoảng --



Tiểu cô nương ném cây gậy gỗ trong tay đi, mặt không cảm xúc bước qua "thi thể" Thành vương phi.



Phân phó Lục Châu đang sợ ngây người.



"Ném bọn chúng ra đi."