Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1731 : Thương nhân thời không (8)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cái này cho cậu."



Sơ Tranh lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Tịch Kính.



Tịch Kính khẩn trương lắc đầu: "Tôi không thể nhận, quá đắt..."



"Cho cậu thì cầm lấy đi." Sơ Tranh thô lỗ nhét vào trong tay hắn, không kiên nhẫn lắm, nói: "Không cần cậu có thể ném đi."



Tịch Kính hơi trừng lớn mắt.



Tịch Kính đương nhiên không thể nào ném đi, nhìn Sơ Tranh mấy lần, cuối cùng cất kỹ hộp, lưu loát đi lấy bữa tối ra.



"Ăn... Ăn cơm."



Sơ Tranh ngồi xuống băng ghế nhỏ, Tịch Kính cầm chén đũa dọn ra cho cô, ngồi xuống một bên khác.



Tịch Kính nấu cháo, xào hai đĩa rau xanh.



Cháo nấu rất đậm đặc, hương cháo thơm nồng.



Advertisement / Quảng cáo



Tịch Kính thấy Sơ Tranh không ghét bỏ, lúc này mới yên tâm cúi đầu húp cháo.



"Một mình cậu ở đây?"



Tịch Kính nhẹ gật đầu: "Ừ."



"Người thân của cậu đâu?"



Tịch Kính dừng mấy giây, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không có người thân."



Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn: "Phòng này là cậu thuê hay là của cậu?"



Tịch Kính chậm rãi nói: "Của tôi... Ông ngoại tôi để lại cho tôi."



Để lại cho hắn, đó chính là nói có lẽ đã không còn tại thế.



Thẻ người tốt chính là như thế đáng thương mà.



-



Sơ Tranh cơm nước xong xuôi lấy được tư liệu của Tịch Kính từ chỗ Vương Giả.



Mẹ của Tịch Kính khi học cấp 3 thì bị người ta lừa, sau đó mang thai hắn.




"... Ừ."



Tịch Kính thở phào, lui về sau hai bước, nhiệt độ trên mặt bị gió phất qua, dần dần tản mất.



Sơ Tranh cầm lấy quần áo vừa rồi hắn chưa để lên được, một lần nữa tìm ghế giẫm lên để lên.



"Cậu lấy được không?" Sơ Tranh để xong, nhớ tới vấn đề này, cúi đầu hỏi Tịch Kính.



Tịch Kính gật đầu: "Tôi có thể giẫm lên ghế..."



Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: "Té thì làm sao bây giờ? Không phải lần nào tôi cũng có thể đỡ được cậu."



Hơi nóng vừa tản mất trên mặt Tịch Kính lại lập tức trở về, vành tai cũng nóng hổi một mảnh.



Sơ Tranh lấy quần áo xuống: "Treo lên đi."



Tịch Kính nhìn quần áo treo trong tủ, chần chờ không nhúc nhích: "Quần áo của cô..."



"Ghét bỏ treo cùng một chỗ với quần áo của tôi?"



Advertisement / Quảng cáo



"..."



Tịch Kính đâu có ý này, hắn sợ làm bẩn quần áo cô.



"Mau treo lên đi." Sơ Tranh dữ dằn: "Cậu dám để lên phía trên tôi lập tức ném cậu ra."



"..." Biểu cảm của Tịch Kính hơi cứng đờ, nhỏ giọng nói: "Nhưng đây là nhà tôi."



Đôi mắt Sơ Tranh nhíu lại: "Cậu nói cái gì?"



Tịch Kính chớp mắt, đối đầu với ánh mắt dữ dằn của Sơ Tranh, quả quyết lắc đầu, lưu loát cầm quần áo treo vào trong tủ quần áo.



Sơ Tranh chỉ mua hai bộ quần áo mà thôi, của Tịch Kính ngược lại nhiều hơn một chút, treo vào, tủ quần áo vừa rồi còn trống rỗng, trong nháy mắt đầy ắp.



Sơ Tranh chỉ vào quần áo phía dưới tủ quần áo: "Vứt hết mấy bộ quần áo đó đi, đừng xếp ở đó cho tốn chỗ nữa."



"Vẫn có thể mặc..." Đây đều là quần áo mùa đông, vứt đi rồi thì mùa đông hắn mặc gì?



Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn: "Về sau mua cái mới cho cậu, ngoan."



Tịch Kính: "..."



Tịch Kính không muốn vứt.



Biểu cảm của Sơ Tranh đột nhiên hung dữ, thiếu niên lập tức co đầu lại, tội nghiệp lấy quần áo ra, xếp gọn từng cái từng cái, sau đó đưa ra ngoài.