Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1732 : Thương nhân thời không (9)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bảy giờ rưỡi tối.



Sơ Tranh ngồi ở cửa ra vào, cầm tấm danh thiếp kia chờ Phàn Lam tới.



Người từng cầm danh thiếp, sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn, cho nên Phàn Lam nhất định sẽ tới.



Bảy giờ năm mươi, bóng dáng của Phàn Lam xuất hiện trên hành lang.



Cô ta thay một bộ đồ thể thao, ăn mặc phi thường khiêm tốn, còn đeo một cái khẩu trang, ánh mắt đảo qua bốn phía, cảnh giác lại ghét bỏ.



Trông thấy Sơ Tranh ngồi ở cửa ra vào, Phàn Lam lập tức bước nhanh tới.



Phàn Lam cũng cảm thấy mình điên rồi, vậy mà lại tin tưởng cô, chạy đến đây tìm cô.



Nơi này vừa bẩn vừa loạn, cô ta tới cũng phải lo lắng đề phòng.



"Cô muốn giúp tôi thế nào?" Phàn Lam cũng không nói nhảm.



Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, căn dặn thiếu niên bên trong: "Tôi đi ra ngoài một chút, cậu đóng kỹ cửa lại."



Lúc này Phàn Lam mới chú ý tới bên trong có người.Advertisement / Quảng cáo



Thiếu niên mảnh mai đứng lên từ trên ghế, lộ ra mặt mày xinh đẹp đến không tưởng nổi.



Phàn Lam từng được chứng kiến không người ít, nhưng ngũ quan đẹp như thiếu niên này, cô ta chưa từng thấy qua...



Chỉ là hơi gầy, có vẻ như dinh dưỡng không đầy đủ.



Thiếu niên khẩn trương nắm lấy vạt áo, nhỏ giọng hỏi: "Cô đi đâu vậy?"



"Sẽ về nhanh thôi."



"... Ồ."



Thiếu niên chạy tới, chờ Sơ Tranh rời khỏi cổng, hắn lấy ghế vào, dựa theo lời Sơ Tranh nói khóa chặt cửa.



-



Sơ Tranh dẫn Phàn Lam đến chỗ tối cuối hành lang, Phàn Lam rất không thoải mái với hoàn cảnh gần đó, lúc này đen sì một mảnh, cô ta càng thêm nôn nóng.



Sơ Tranh lấy tấm danh thiếp kia ra, bảo Phàn Lam cầm một phần danh thiếp.



"Trong lòng nghĩ đến chuyện cô muốn làm."



"A?" Bây giờ đầy trong đầu Phàn Lam đều là nơi này tối quá, có thể xảy ra vấn đề gì không, người này sẽ không lừa gạt mình muốn mưu tài sát hại tính mệnh gì đó chứ, vân vân.



Sơ Tranh nhịn một chút, nói: "Nghĩ cô muốn vãn hồi trái tim chồng cô."
Đằng sau trống rỗng, chỉ có từng dãy giá đỡ băng lãnh, cũng không trông thấy bất luận kẻ nào.



Cô ở đâu?



Vì sao đột nhiên không cảm giác được sự tồn tại của cô...



Ở nơi Ngụy Dập không chú ý tới, ngân mang dán trên mặt đất chợt lóe lên, quấn lên mắt cá chân Ngụy Dập, theo ống quần, cấp tốc leo lên trên.



Một sợi ý lạnh thấm qua cổ tay, tiếp đó ngón tay bỗng đau xót.



Cơn đau kia tới đột ngột, Ngụy Dập theo bản năng buông tay ra, vũ khí trong tay rơi xuống, hắn ta kịp phản ứng, lập tức giơ tay đón.



Nhưng mà vũ khí giống như mọc mắt, tránh khỏi tay hắn ta, sát qua mặt đất trượt ra một khoảng cách, bị một cánh tay chặn đứng.



Ngụy Dập nhìn theo cánh tay kia qua, người hắn ta muốn giết chết, đang mặt không cảm xúc nhìn hắn ta, chậm chạp giơ vũ khí lên nhắm vào mi tâm hắn ta.



Ngụy Dập ôm cổ tay, cơ thể hơi ngửa ra sau.



Đoàng ——



Đạn bắn trúng bên chân Ngụy Dập, động tác của hắn ta bỗng dưng cứng đờ.Advertisement / Quảng cáo



-



Sơ Tranh hơi nghiêng đầu xuống: "Giao đồ ra đây."



Ngụy Dập: "..."



Đáy lòng Ngụy Dập thầm hận, sao mình lại không cẩn thận như thế, bị cô chui vào chỗ trống.



Hắn ta nên làm gì...



Đạn kia cũng không phải đạn bình thường, người bình thường bị bắn trúng sẽ không có tác dụng gì, tựa như một luồng không khí xuyên qua thân thể mà thôi.



Nhưng hắn ta và Sơ Tranh bây giờ cũng không tính là người bình thường...



Ngụy Dập ổn định tâm tình, lấy từ trên người ra một sợi dây xích, trên dây xích có một mặt dây chuyền, tương tự như đồ án đằng sau danh thiếp, là một cái đồng hồ.



Ngụy Dập giơ dây xích lên không trung, dây chuyền mặt đồng hồ lắc lư trái phải.



"Ném qua đây." Sơ Tranh cũng không có ý định đi qua.



Nhìn là biết con chó điên này không có ý tốt, còn muốn gạt ta, cho rằng ta ngu chắc!



Khóe miệng Ngụy Dập hơi co giật: "Cô muốn thì tự tới mà lấy."



Đoàng ——



Thân thể Ngụy Dập đột nhiên khụy xuống, quỳ một chân xuống đất, một chân khác "xì xì" bốc khói, một cỗ mùi thịt khét lan tràn trong không khí.