Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1745 : Thương nhân thời không (22)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bành Văn Siêu yên lặng nhìn Sơ Tranh uống bằng ống hút của Tịch Kính, còn gật đầu, biểu thị tán đồng với lời Tịch Kính nói.



Quan hệ của hai người này...



Được rồi.



Chuyện này cũng không liên quan tới ông ta.



Một ông chú như Bành Văn Siêu lúc này bưng trà sữa hút sùn sụt, nhìn người trong sân chơi, đột nhiên có chút cảm khái.



Những năm này ông ta bận bịu làm việc, bao lâu không dành thời gian cho vợ con rồi?



Nếu lần này có thể vượt qua được, ông ta nhất định sẽ dành nhiều thời gian cho họ hơn.



-



Chơi đến đằng sau, Tịch Kính muốn đi chơi nhà ma, Bành Văn Siêu cũng không sợ cái này, hấp tấp đi mua vé.



Nhưng mà hưng phấn của Tịch Kính chỉ duy trì một khắc khi tiến vào nhà ma, tiếp theo đó là sợ đến mức toàn bộ hành trình đều ôm Sơ Tranh.



"Sợ mà vì sao còn muốn đến?"Advertisement / Quảng cáo



"Tôi không biết lại đáng sợ như vậy..." Tịch Kính tủi thân ôm Sơ Tranh: "Tôi muốn đi ra ngoài."



"Nơi này không thể quay về lối cũ được." Sơ Tranh nói: "Cậu nhắm mắt lại, tôi dẫn cậu đi."



"Được." Tịch Kính ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hoàn toàn tín nhiệm để Sơ Tranh dẫn hắn đi.



Nhắm mắt lại không nhìn thấy những thứ kia nữa, mặc dù vẫn còn âm thanh, nhưng Tịch Kính cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy.



Đợi đến khi ra ngoài, Tịch Kính mệt lả người, trực tiếp treo trên người Sơ Tranh.



Người lui tới xung quanh không ít người nhìn, dù sao dáng dấp Tịch Kính cũng quá chói mắt.



Người đẹp như vậy, ai mà không muốn nhìn thêm vài lần chứ.



Sơ Tranh dẫn hắn đi đến góc khuất, tránh khỏi ánh mắt đám người: "Lần sau còn chơi nữa không?"



Tịch Kính lắc đầu, một lát sau lại gật đầu: "Cùng cô thì vẫn muốn chơi."



"..." Mi cuồng tự ngược à!



Tịch Kính ôm cổ cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Bởi vì cô sẽ bảo vệ tôi, tôi không sợ."



Sơ Tranh siết chặt tay, trịnh trọng hứa hẹn: "Tôi sẽ bảo vệ cậu."



Khi rời khỏi sân chơi, trợ lý của Bành Văn Siêu gọi điện thoại tới hỏi ông ta đang ở đâu, đồ vật ông ta cần đã chuẩn bị xong.
Tận đến một ngày nào đó ông ta phát hiện tấm thẻ trong ví tiền của mình đã biến mất.



Bành Văn Siêu muốn đi tìm Sơ Tranh, nhưng ông ta đột nhiên phát hiện mình không nhớ nổi cô gái kia ở chỗ nào.



Thời gian càng lâu, thì càng không nhớ ra được chi tiết mấu chốt.



Ví như cô gái kia có hình dạng ra sao, tên là gì...



Cuối cùng Bành Văn Siêu chỉ nhớ được có chuyện như vậy, nhưng cái khác lại không nhớ nổi.



-



Sơ Tranh lấy được từ chỗ Bành Văn Siêu thời gian tầm nửa năm, quả nhiên cái hệ thống nát kia của nguyên chủ phán định rất tùy hứng.



Có thời gian nửa năm tiêu xài, đáy lòng Sơ Tranh cũng có thêm nhiều lực lượng hơn.



Bây giờ mục tiêu quan trọng nhất chính là: Nuôi thẻ người tốt!



Sơ Tranh đã đổi gần hết đồ đạc trong nhà, mặc dù nhét vào không ít đồ, nhưng không gian cũng không lộ vẻ chật chội, ngược lại càng thêm ngay ngắn trật tự.



Trên mặt đất cũng trải một tầng thảm.Advertisement / Quảng cáo



Tịch Kính đột nhiên bừng tỉnh trực tiếp lăn xuống đất, đã nhiều lần đập đầu mình sưng thành một cục.



"Tôi nhận lương rồi."



Tịch Kính đẩy cửa ra đi vào, lao thẳng vào người Sơ Tranh.



Đồ vật trong tay Sơ Tranh xém chút bị hắn đụng rơi, cô ổn định thứ đồ chơi kia, đặt sang bên cạnh, ôm người vào trong lòng: "Nhận được tiền lương mà thôi, có gì mà vui vẻ đến thế?"



"Đây là lần đầu tiên tôi nhận được nhiều tiền lương như vậy." Tịch Kính ngại ngùng nói một tiếng: "Buổi tối tôi mời cô ăn cơm có được không?"



Sơ Tranh cảm giác vóc dáng của Tịch Kính cao hơn không ít, trước đó ôm rõ ràng còn chưa cao như vậy...



"Cậu không để dành à?"



"Ừm, nhưng tôi muốn mời cô ăn đồ ngon."



Bởi vì Tịch Kính ở đó, số lượng buôn bán tăng cao, cho nên tiền hoa hồng của Tịch Kính cũng cao, ông chủ còn phát tiền thưởng cho hắn, cộng lại tiền lương xác thực không ít.



Ngày hôm nay phát tiền lương, ông chủ còn cố ý cho hắn nghỉ.



Hắn muốn mời cơm, Sơ Tranh cũng không từ chối, bảo hắn đi thay quần áo trước.



Tịch Kính hí ha hí hửng đi.



So sánh với lúc trước, rõ ràng Tịch Kính bây giờ sáng sủa hơn rất nhiều, nói chuyện với cô cũng tự nhiên hơn rất nhiều.



Tịch Kính rất nhanh thay xong quần áo đi ra, ngoan ngoãn chờ Sơ Tranh đi ra ngoài.