Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1746 : Thương nhân thời không (23)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phòng ăn là Sơ Tranh chọn, Tịch Kính nhìn thấy hoàn cảnh cũng hơi hoảng, chỗ này nhìn là biết không rẻ...



Nhưng Tịch Kính không nói gì, rất ngoan đi theo Sơ Tranh vào ngồi xuống, yên lặng tính toán số tiền còn lại của mình.



"Cậu nhìn gì thế?"



Tịch Kính vừa ngồi xuống liền nhìn chằm chằm vào một phương hướng, Sơ Tranh hỏi hắn một câu.



Tịch Kính chỉ vào bên kia: "Người kia..."



Sơ Tranh nhìn sang phía bên kia, Phàn Lam đang ngồi chung với một người đàn ông, dáng vẻ nhìn rất vui, người đàn ông tràn đầy cưng chiều nhìn cô ta.



Sơ Tranh ấn tay Tịch Kính xuống: "Đừng chỉ vào người khác, không lễ phép."



Tịch Kính lập tức thu tay lại: "Vừa rồi cô ấy nhìn thấy tôi... Nhưng cô ấy giống như không biết tôi."



Vừa rồi Phàn Lam nhìn thấy hắn, ánh mắt kia có chút kinh diễm, nhưng rất lạ lẫm.



Sơ Tranh đương nhiên biết vì sao.



Giống như Bành Văn Siêu, bây giờ Phàn Lam chỉ nhớ rõ có người giúp cô ta vãn hồi trái tim chồng cô ta, nhưng đối với chuyện người kia là ai, tên là gì, hình dạng ra sao, ở chỗ nào, cô ta hoàn toàn không nhớ rõ.Advertisement / Quảng cáo



"Chúng ta về sau sẽ không còn gặp gỡ gì cô ta nữa, không biết mới tốt." Sơ Tranh nói: "Gọi món ăn đi."



Đáy lòng Tịch Kính dù nghi hoặc, nhưng thấy Sơ Tranh không muốn nói thêm, rất ngoan không hỏi lại nữa.



Sơ Tranh lật thực đơn: "Muốn xem không?"



Tịch Kính nhìn thực đơn là cảm thấy chóng mặt, khe khẽ lắc đầu: "Cô chọn là được rồi, tôi ăn gì cũng được."



Sơ Tranh tùy tiện chọn mấy món ăn, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Vậy trước tiên chọn những món này đi."



Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.



-



Tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, một món ăn cuối cùng làm xong, có nhân viên phục vụ đi tới.



"Chào ngài, đây là rượu trái cây chúng tôi tặng ngài..."



Nhân viên phục vụ đặt trước mặt Sơ Tranh và Tịch Kính mỗi người một cái ly, ly rượu hơi mờ, chất lỏng bên trong có màu sắc, làm cho ly rượu càng thêm đẹp hơn.



Tịch Kính như đứa trẻ nhỏ, cẩn thận nếm thử một ngụm.



Rượu trái cây ở đây đại khái có chút khác biệt, hơi cay, cả gương mặt Tịch Kính đỏ rần lên, bị sặc đến mức ho khan mấy tiếng.




"Tôi xin nghỉ cho cậu rồi."



Tịch Kính thở phào, tự nhiên ôm eo Sơ Tranh, bên tai truyền đến nhịp tim, làm Tịch Kính cực kỳ an tâm.



Sơ Tranh mò xuống đầu hắn: "Đau đầu không?"



"Có một chút..."



"Ai bảo cậu uống nhiều như thế." Cô chỉ đi ra ngoài có một hồi như thế, hắn đã xử lý hơn nửa chai, cũng rất trâu chứ không đùa đâu.



"Ngon... Không nhịn được." Tịch Kính nhỏ giọng nói.



Sơ Tranh giơ tay xoa trán cho hắn, Tịch Kính thoải mái dựa vào cô, còn nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng giống như chó con.



Đáy lòng Sơ Tranh vừa buồn cười vừa tức giận.



"A..."



Tịch Kính bỗng kêu lên kinh sợ, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó.



"Tôi... Tôi hôm qua đã tính tiền chưa?"Advertisement / Quảng cáo



"Tính rồi." Sơ Tranh kéo hắn về.



"Sao tôi không nhớ rõ?" Tịch Kính không tin, sờ soạng trong túi mình ra một xấp tiền, đếm đếm, không thiếu một tờ so với trước đó.



"Cô gạt tôi."



"..."



"Hôm qua bao nhiêu tiền?"



"Không cần..."



"Không được, đã nói là tôi mời rồi." Tịch Kính cố chấp muốn trả tiền cho Sơ Tranh, biểu thị rõ ràng đây là hắn mời, không thể để Sơ Tranh trả tiền.



Sơ Tranh không còn cách nào, tùy tiện báo một con số.



"Chỉ nhiêu đó thôi sao?"



"Cậu đi hỏi đi." Sơ Tranh bình thản ngay thẳng, không có chút dấu hiệu nói dối nào, Tịch Kính đột nhiên không cách nào hoài nghi cô được.



*



Ăn cướp vé tháng đây ~



Có vé tháng không ~~