Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1752 : Thương nhân thời không (29)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đoạn video trong tay Sơ Tranh ghi chép lại rõ ràng quá trình, gã đàn ông căn bản không có cách nào chống chế.



Cho dù sau đó Sơ Tranh đánh trả, trách nhiệm của cô cũng không lớn, dù sao người ra tay trước cũng không phải cô.



Một tháng tiền lương của gã đàn ông mới được hơn hai ngàn, tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng không đủ, làm sao có tiền mà bồi thường.



"Tôi không có tiền, đây không phải là lỗi của tôi!"



Gã đàn ông bắt đầu muốn lật mặt.



Người của bên cảnh sát đã gặp loại người này nhiều rồi, nếu như đối phương không có tiền, bạn thật đúng là không có cách nào bắt gã bồi thường được cả...



Sơ Tranh lại có vẻ rất bình tĩnh: "Tôi có nhiều thời gian để dây dưa với ông, ông yên tâm, tôi sẽ mời mấy luật sư hầu hạ ông." Những thứ khác không có, chỉ có thời gian và tiền.



【 Tiểu tỷ tỷ, thời gian của cô cũng không nhiều. 】 Vương Giả tiện sưu sưu nhắc nhở.



Sơ Tranh: "..."



Quên mất trạng thái đếm ngược thời gian của thân thể này.



Nhưng mà không sao!

Advertisement / Quảng cáo



Bọn họ lại không biết.



【...】 Được thôi, chí ít tiểu tỷ tỷ biết có tiền.



Gã đàn ông: "..."



Một người sinh sống ở dưới tầng chót như gã đàn ông này, loại người như luật sư, gã làm sao có thể tiếp xúc đến chứ.



Loại người này trong ấn tượng của gã, chính là loại người ở rất cao, đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành đen.



Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt chuyện này, quay đầu nhìn cảnh sát: "Còn một việc nữa."



Sơ Tranh ấn mở một video khác, bên trong video là cảnh gã đàn ông đánh Trần Bội Bội.



"Tao đánh con mình thì làm sao!" Gã đàn ông thấy thế, lập tức rống một tiếng.



Câu nói này tựa như một tấm chắn bảo vệ, có thể mang đến cho gã đàn ông lực lượng vô hạn, làm cho không ai có thể nhúng tay vào chuyện gã đánh con mình.



Trên hành lang lờ mờ vây đầy người, không khí dường như cũng không cách nào lưu thông, tiếng bàn luận xôn xao không ngừng tràn ra từ trong đám người.



"Cái gì mà con của mình, đúng là không biết xấu hổ."



"Thật là tạo nghiệp mà, đáng thương cho đứa bé kia. Cả ngày chỉ biết đánh trẻ con, cũng bởi vì không phải là con ruột của hắn ta, đánh thật sự không đau lòng chút nào."



"Còn cả người mẹ kia nữa..."


"Cô ấy không bắt nạt anh, cô ấy đối xử với anh rất tốt." Tịch Kính nói: "Chỉ là cô ấy không thích anh nói chuyện với những bé gái đáng yêu khác, cô ấy ghen."



Trần Bội Bội chớp mắt: "Em là bé gái đáng yêu sao?"



"Đương nhiên, Bội Bội nhà chúng ta rất đáng yêu."



"Nói xong chưa."



Giọng nói không kiên nhẫn của Sơ Tranh vang lên.



Hai người chụm vào một chỗ, Sơ Tranh nhìn thấy đặc biệt chướng mắt, trẻ con cũng không được!



Hắn là của ta!



Một mình ta!



Tịch Kính mau chóng đi tới, chủ động nắm tay Sơ Tranh: "Xong rồi."



Sơ Tranh kéo Tịch Kính đi ngay, Tịch Kính phất phất tay với Trần Bội Bội, đảo mắt liền biến mất ở cổng.



Rời khỏi bệnh viện, xung quanh không có ai, Tịch Kính lập tức lắc cánh tay Sơ Tranh: "Anh chỉ thích em."

Advertisement / Quảng cáo



"Ừ."



Tịch Kính kéo Sơ Tranh, hắn quệt miệng: "Hôn anh một cái."



"Vì sao?" Thẻ người tốt đột nhiên chủ động như thế, có âm mưu!



"Như thế mới chứng minh em không tức giận nha." Tịch Kính lại lắc lắc.



Sơ Tranh: "..."



Ai nói ta tức giận?



Ta tức cái gì?!



Tịch Kính khẽ lắc cánh tay cô.



Sơ Tranh qua loa hôn một cái: "Về thôi."



"Em không tức giận sao?"



"Em không tức giận."



"Em rõ ràng có."



"Không có."



"Em có... Ưm..."