Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1754 : Thương nhân thời không (31)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Có một triệu của Sơ Tranh đè ép, bố dượng Trần Bội Bội nào dám không ly hôn.



Gã đã hỏi, chứng cứ trong tay Sơ Tranh, tuyệt đối có thể làm cho gã bồi thường đến táng gia bại sản... Chứ đừng nói là Sơ Tranh còn thuê mấy luật sư như vậy, mẹ nó chỉ thiếu thường trú ở đâu phục vụ cho gã nữa thôi.



Nhưng khi nghe nói mẹ Trần muốn phòng ở, bố dượng Trần Bội Bội vẫn bùng nổ.



Mà dưới sự cổ vũ của luật sư, mẹ Trần vẫn kiên trì.



Phòng nhỏ kia cũng không phải rất đáng tiền, dù sao khu bọn họ ở rất cũ kỹ, tạm thời cũng không có xu thế khai phá gì.



Ngay cả phòng ở cũng mất, về sau gã còn sống thế nào được nữa?!



Nhưng bây giờ gã còn được lựa chọn sao?



-



Bố dượng Trần Bội Bội đồng ý ly hôn, vốn cho là gã không sao, ai biết còn chuyện bạo lực gia đình đang chờ gã.



"Ông ta còn ra ngoài được nữa không?"



Tịch Kính bưng mặt hỏi Sơ Tranh.



Advertisement / Quảng cáo



"Đương nhiên còn." Cho dù gã đàn ông kia nhận hình phạt, thì cùng lắm cũng chỉ là mấy tháng hoặc một hai năm, sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài thôi.



"Vậy ông ta ra..." Tịch Kính ngập ngừng: "Không phải sẽ trả thù mẹ con Bội Bội sao?"



Gã đàn ông kia cũng không giống loại lương thiện gì.



Ăn thiệt thòi lớn như thế, gã sẽ cho qua như vậy sao?



Tịch Kính tin tưởng, chỉ cần gã ra ngoài, nhất định sẽ trả thù mẹ con Trần Bội Bội.



Sơ Tranh liếc hắn một cái, thuận miệng nói: "Cho nên cách tốt nhất chính là thừa dịp ông ta bị giam ở trong, mà cao chạy xa bay, đừng để ông ta tìm được nữa."



Tịch Kính chớp mắt, đột nhiên đứng dậy, ôm Sơ Tranh một cái: "Em thật tốt."



Nói xong cũng mở cửa chạy ra ngoài, sau đó cửa của căn nhà sát vách bị gõ vang.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh vốn cũng là cố ý nói cho hắn nghe, nhưng hắn chạy ra ngoài như thế, Sơ Tranh vẫn có chút khó chịu.



Thẻ người tốt là của cô!



Sát vách có tiếng nói chuyện rất nhỏ truyền đến, Sơ Tranh bực bội dạo bước trong gian phòng.



Lúc này sắc trời không còn sớm nữa, phòng sát vách khác đột nhiên vang lên một đoạn âm thanh mập mờ.




Tịch Kính: "..."



Ông chủ chính là xem Tịch Kính như linh vật.



Dù sao người như hắn, đứng ở chỗ ấy chính là một phong cảnh tuyệt đẹp, còn là phong cảnh có thể khiến cho người ta bỏ tiền.



"Tiền lương của cửa hàng trưởng rất cao nha."



Ông chủ ném vũ khí cuối cùng ra.



"Dựa theo hạng mức buôn bán của cửa hàng mà được trích phần trăm nữa đó."



Tịch Kính: "..."



Bây giờ Tịch Kính không cần trả tiền nợ, nhưng hắn phải trả cho Sơ Tranh, cho nên tiền lương mỗi tháng căn bản là không động vào xu nào giao hết cho Sơ Tranh.



Thật lâu sau, Tịch Kính có chút dao động hỏi: "Tiệm mới ở đâu?"



Ông chủ mừng khấp khởi nói: "Tôi còn chưa chọn được chỗ, cậu cảm thấy chỗ nào thì tốt? Tài chính của chúng ta cũng không nhiều, không thể chọn khu vực quá thương nghiệp, tiền thuê tạm thời không đủ sức gánh vác..."



Tịch Kính: "..."



"Ông chủ, tôi đi làm việc."



Advertisement / Quảng cáo



Tịch Kính làm xong công việc của một ngày, ban đêm Sơ Tranh đúng giờ chờ hắn ở bên ngoài, khi Tịch Kính lên xe vẫn còn dáng vẻ thở phì phò.



"Sao vẫn còn tức giận rồi?" Sơ Tranh dùng tay chọc chọc má hắn.



Một hơi của Tịch Kính bị Sơ Tranh chọc đến không còn nữa, hắn mềm nhũn nói: "Ông chủ bảo anh đến cửa tiệm mới làm cửa hàng trưởng."



"Thăng chức, chúc mừng."



Đây đại khái là một trong những nguyên nhân mà Tịch Kính cảm thấy ở bên Sơ Tranh rất thoải mái.



Mặc dù cô rất có tiền, nhưng chưa từng nói những lời như không cho hắn làm việc, mà giống như vẫn luôn ủng hộ hắn làm việc.



Một hồi lâu sau Tịch Kính mới nói: "Nếu như đến nơi khác, thì sẽ cách nơi này rất xa."



"Không sao, em lái xe đón anh."



Tịch Kính chớp mắt: "Có thể... Có thể chứ?"



Sơ Tranh từ chọc đổi thành bóp: "Đương nhiên có thể."



*



Tiểu tiên nữ: Có thể bỏ phiếu không?



Tiểu thiên sứ: Đương nhiên có thể!