Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1762 : Thương nhân thời không (39)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Các cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Yên tâm, tôi đã không phải là Cao Đằng trước kia nữa." Cao Đằng cười cho bọn họ mỗi người một đấm: "Bây giờ nhìn thấy, cũng chỉ giống như... Người xa lạ từng quen, không có cảm giác gì."



Hai người anh em thở phào.



Dựa theo mức độ thích Hà Viện Viện trước kia của Cao Đằng, bọn họ đúng là sợ Cao Đằng sẽ quỳ dưới váy Hà Viện Viện lần nữa.



"Còn không phải sao, bây giờ ngài là Cao tổng cơ mà."



"Xem quần áo mà Cao tổng nhà chúng ta mặc này, không theo kịp, không theo kịp."



"Đừng quậy."



Cao Đằng thưởng cho mỗi người một quyền.



Sau khi cười đùa xong, một người anh em nói: "Nhưng mà nói thật này, anh Đằng, cậu tiêu tiền như thế, sau này tiền cưới vợ phải làm sao đây?"



"Có người nói với tôi một câu."



"Câu gì?"



"Cố gắng tiêu tiền rồi cậu mới cố gắng kiếm tiền được."



"Vậy nếu chỉ tiêu tiền mà không biết kiếm tiền thì sao?"



"Chết đói thôi."



"..."



"Ai nói với anh loại lời độc canh gà này thế? Chẳng lẽ không phải tiết kiệm tiền sao?"



Cao Đằng cười không nói, dáng vẻ cao thâm khó lường, chọc đến hai người anh em muốn đánh anh ta.



Khi tính tiền, Cao Đằng lấy thẻ đột nhiên phát hiện tấm danh thiếp màu đen anh ta vẫn luôn cất trong ví bây giờ không thấy đâu nữa.



Cao Đằng nhớ rõ mình chưa từng lấy ra...



Sao lại không thấy đâu?



Cao Đằng trở về tìm khắp những nơi có thể tìm một lượt, nhưng đều không tìm được tấm thẻ kia, số điện thoại lưu trong di động cũng đã biến mất...



Dường như Cao Đằng nghĩ đến chuyện gì đó, bật máy tính lên, nhanh chóng gõ ra một loạt chữ.



Trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.




Mà Sơ Tranh không phụ kỳ vọng, dùng thời gian rất ngắn lấp đầy hộp, sau khi buộc lên một cái nơ con bướm ở phía trên, mới đưa cho Tịch Kính.



Tịch Kính: "..."



"Anh có thể một ngày đeo một cái." Sơ Tranh đề nghị hắn: "Rất đẹp."



Tịch Kính: "..."



Tịch Kính nuốt một ngụm nước bọt, mềm mềm hỏi: "Em đeo cùng anh không?"



Sơ Tranh suy tư một chút: "Được."



Tịch Kính chỉ tùy tiện hỏi một chút, câu trả lời này của Sơ Tranh ngược lại làm hắn sững sờ.



Mỗi ngày đổi một chiếc nhẫn... Có phải là có chút xa xỉ không nhỉ?



Trọng lượng trong tay Tịch Kính nói cho hắn biết, có thể xa xỉ như vậy đấy.



Đương nhiên Tịch Kính cũng không đổi mỗi ngày, hắn càng thích chiếc nhẫn bây giờ bọn họ đang đeo hơn, cái này là do tiền của chính hắn mua.



Đợi đến khi kết hôn, hắn sẽ tặng cho cô chiếc nhẫn đẹp hơn.



-



Hôm nay Tịch Kính làm xong trở về, tắm rửa đi ngủ sớm, Sơ Tranh có việc hơn nửa đêm mới trở về, Tịch Kính mơ mơ màng màng cảm giác được Sơ Tranh đang hôn mình, theo thói quen đáp lại cô.



Ngay khi Tịch Kính giơ tay ôm cô, người kia đột nhiên rời đi, không khí lạnh thổi vào, Tịch Kính run rẩy một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại.



"Làm sao... thế?" Tịch Kính vẫn như vậy, cẩn thận từng li từng tí, mang theo vài phần không hiểu và nghi hoặc.



Cô gái chống hai tay ở hai bên người hắn, nghiêm túc hỏi: "Có phải anh đổi sữa tắm rồi không?"



"A..." Tịch Kính a một tiếng: "Đúng vậy, sữa tắm lúc trước đã dùng hết, anh không tìm được hiệu trước đó dùng, hình như không bán nữa, cho nên mới đổi cái khác... Sao thế?"



"Em không thích mùi này." Ngửi không hề thơm ngọt.



Tịch Kính chớp mắt, chỉ vì chuyện này?



Hắn hít sâu, hỏi theo: "Vậy... Vậy em thích mùi gì?"



"Mùi như trước kia."



"..." Tịch Kính rất ngoan ngoãn nói: "Sáng mai anh lại đi tìm xem sao."



Sơ Tranh rất ít khi nói rõ ràng cô thích gì... Trừ hắn ra... Đương nhiên thích mùi hương trên người hắn, cũng là gián tiếp thích hắn, cho nên Tịch Kính không muốn Sơ Tranh không thích, ngày hôm sau liền hấp tấp đi tìm.