Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1785 : Phong vũ mãn lâu (22)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: Yuuri: @Yuuri_Yy



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ai biết nó không rắn chắc như thế chứ." Người cạy hư đồ vẻ mặt trấn định trả lại đồ cho thanh niên kia: "Lần sau làm rắn chắc chút."



"Đây là cơ quan!! Không phải để cho ngài đi đập người!" Khê Nam đau buồn phẫn nộ.



Hai ngày nay cậu thỉnh giáo được một đại sư chuyên chế tạo cơ quan, lúc này mới làm ra được một thành phẩm như thế, kết quả còn chưa kịp nghiêm túc biểu diễn, thì đã bị Sơ Tranh biến thành thế này.



Sơ Tranh: "..."



Trách ta à.



Ta cũng không dùng lực mà.



Chất lượng có vấn đề còn trách ta dùng quá sức, đây là đạo lí gì chứ!



Sơ Tranh lấy từ trong tay áo ra mấy tấm ngân phiếu nhét cho Khê Nam, người sau lập tức không gào nữa.



"Lâu chủ, Hồi Xuân cô nương đến rồi." Tân Vũ không thèm đếm xỉa đến ca ca ngốc nhà mình, dẫn Hồi Xuân đi vào.



"Sơ Tranh tỷ tỷ." Hồi Xuân kêu một tiếng.



Sơ Tranh đứng dậy: "Đi theo ta."



"A a a..."



Hồi Xuân lập tức đuổi kịp.



Ánh mắt Khê Nam đảo qua người Hồi Xuân, chờ Sơ Tranh và Hồi Xuân đi vòng qua bình phong, lúc này Khê Nam mới tiến đến trước mặt muội muội nhà mình: "Tiểu nha đầu này có thể làm được không?"



Nhìn cũng quá trẻ rồi?



Mặc dù là đồ đệ của Kim Hoa thánh thủ, nhưng vẫn không có bất cứ độ tin cậy nào.



"Không biết." Tân Vũ liếc cậu ta một chút: "Nếu huynh có cách có thể mời Kim Hoa thánh thủ tới đây, thì cũng không cần vị Hồi Xuân cô nương này."



Khê Nam trợn mắt trừng một cái: "Vất vả lắm ta mới thăm dò được Kim Hoa thánh thủ đang ở đây, muội còn bảo ta đi mời ông ta, muội quá coi trọng ta rồi."



Khê Nam vẫn rất tự mình hiểu lấy, biết bản lĩnh của mình không lớn như vậy.



Kim Hoa thánh thủ là ai?



Thiên hạ võ lâm nhiều người như thế, người ta muốn cứu thì cứu, không muốn cứu thì không cứu đấy.




"Mãn Nguyệt..."



Thiếu niên cũng không nghe Sơ Tranh nói, gầm nhẹ về phía cô: "Cút!!"



Sơ Tranh thử kéo tay thiếu niên, phản ứng của thiếu niên lại hết sức kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu: "Đừng đụng vào ta, cút đi!"



Lông mày Sơ Tranh cau lại, cưỡng ép kéo người qua, giam giữ trong lòng, vuốt phía sau lưng hắn: "Là ta, Mãn Nguyệt, bình tĩnh một chút."



Mãn Nguyệt giãy dụa đến kịch liệt, Hồi Xuân nhìn thấy trên cổ Sơ Tranh bị hắn cào ra một vết máu.



"Không sao, là ta, ngươi rất an toàn." Sơ Tranh bắt lấy đôi tay làm loạn của hắn, thấp giọng trấn an: "Nhìn ta, Mãn Nguyệt, nhìn ta."



Thiếu niên bị ép đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, cảm xúc kịch liệt dần dần chậm lại.



Ngực thiếu niên chập trùng kịch liệt, dần dần bình phục lại, hắn chậm chạp ôm chặt Sơ Tranh, thân thể cuộn lại, hận không thể để Sơ Tranh ôm hết cả người hắn.



Sơ Tranh dùng chăn mền bao lấy hắn, thử hôn mi tâm hắn một cái, thấp giọng dỗ dành: "Không sao không sao."



Thiếu niên đại khái là cảm giác được an toàn, thân thể dần dần thả lỏng ra.



Hồi Xuân lúng túng kêu một tiếng: "Sơ Tranh tỷ tỷ..."



"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Sơ Tranh nói với nàng: "Làm phiền ngươi rồi."



"Không... Không phiền, ta cũng không giúp được gì." Hồi Xuân nhìn người ôm chặt Sơ Tranh một chút, giống như xem cô là cây cỏ cứu mạng, quay người ra ngoài.



Sơ Tranh chờ Hồi Xuân ra ngoài, ôm lấy thiếu niên nằm xuống: "Ngủ một lát có được không? Ta ở cùng ngươi, không cần sợ."



Cánh môi của Sơ Tranh rơi vào mi tâm thiếu niên.



Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải khoé môi Sơ Tranh, bốn mắt nhìn nhau.



Sơ Tranh hơi dừng lại, ánh mắt hơi sâu, thiếu niên cứng ngắc một giây, theo bản năng kéo dài khoảng cách, chôn mặt ở cổ Sơ Tranh.



Sơ Tranh vỗ nhẹ sau lưng hắn, dỗ hắn đi ngủ.



"Lúc nào Diêm Nha trở về?" Thiếu niên rầu rĩ hỏi.



Sơ Tranh: "..."



Mẹ nó ta phí hết tâm tư dỗ dành ngươi, vậy mà ngươi lại lo nghĩ đến nam nhân khác.



Tức giận!



Sơ Tranh lạnh như băng nói một tiếng: "Ngủ đi!"