Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1786 : Phong vũ mãn lâu (23)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: Yuuri: @Yuuri_Yy



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh vẻ mặt khó chịu đi từ bên trong ra, Hồi Xuân vẫn còn ở bên ngoài, Tân Vũ rót trà cho nàng, còn lấy điểm tâm ra.



Nhưng Hồi Xuân làm sao mà ăn được, dáng vẻ lo lắng.



"Lâu chủ."



"Sơ Tranh tỷ tỷ." Hồi Xuân lập tức đứng dậy, thần sắc khẩn trương: "Kia..."



Sơ Tranh nhìn qua rất bình tĩnh: "Tình huống thân thể hắn thế nào?"



"Ách..." Hồi Xuân châm chước ngôn ngữ, nói: "Thân thể của vị công tử kia đã điều dưỡng không tệ rồi, chỉ là kinh mạch có vấn đề... Ta vốn muốn châm cứu cho hắn trước để xem thử phản ứng của hắn, ta không nghĩ tới hắn sẽ như thế..."



Một trong những chiêu bài của Kim Hoa thánh thủ là thuật ngân châm xuất thần nhập hóa.



Ở phương diện này Hồi Xuân thiên phú không tồi, mặc dù không lợi hại như sư phụ nàng, nhưng cũng có chút thành tựu.



Ai biết...



Sơ Tranh rót cho mình chén trà, uống một hơi cạn sạch.



Nước trà hơi lạnh theo yết hầu chảy đến thực quản, cả người đều nổi lên một tầng ý lạnh.



Người nhìn thấy thứ trước kia tổn thương mình, hoặc là vật kia có hàm nghĩa đặc thù, mới có thể có cảm xúc kích động như vậy.



Mãn Nguyệt sợ màu lam, sợ kim châm, sợ bóng tối, thứ hắn sợ rất nhiều...



Hắn là Nhị công tử của Mãn Phủ, cho dù không được sủng ái, thì cũng không thể trở thành thế này được.



"Sơ Tranh tỷ tỷ, vị công tử kia, có phải là..." Hồi Xuân chần chờ chỉ chỉ vào đầu.



Tân Vũ hít sâu một hơi.



Mãn Nguyệt công tử có vấn đề, bọn họ đều đã nhìn ra, nhưng mà ai dám nói chứ?



Không sợ lâu chủ đánh chết ngươi à!



Nhưng mà Sơ Tranh cũng không có phản ứng gì, dời chủ đề đi: "Kinh mạch của hắn còn có thể chữa trị không?"



"Có thể thì có thể... Nhưng phải do sư phụ xuất thủ, ta không làm được, ta nhiều nhất chỉ có thể giảm đau đớn cho hắn thôi." Hồi Xuân không quá tự tin đối với y thuật của mình.



Cộng thêm tình huống của Mãn Nguyệt có chút phức tạp, Hồi Xuân cũng sợ mình tính sai, không dám tùy tiện.



Kim Hoa thánh thủ... Sơ Tranh đau dạ dày, chỗ nào cũng đau.
Chính là lúc ông ta khựng lại mấy giây này, thân thể bỗng mát lạnh, cả người đổ nhào xuống đất.



Trước khi mất đi ý thức, Phong Hàn Nguyên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thiếu nữ, gương mặt kia, cực kỳ giống ông ta...



Thực lực của Phong Hàn Nguyên không kém, nếu như không phải do tiếng phụ thân kia của Sơ Tranh, thì có lẽ cũng không dễ bắt như thế.



Sơ Tranh trói Phong Hàn Nguyên lại, ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, bên trong rèm rủ xuống, có một nữ tử đi từ bên trong ra.



"Dừng lại!"



Sơ Tranh quay đầu nhìn nàng ta.



Niềm vui mới của tra cha?



Tra cha trâu nha, tìm niềm vui mới còn chui vào tận ổ thổ phỉ, nhưng mà... Niềm vui mới này dáng dấp còn rất xinh đẹp.



"Thả hắn ra!"



Sơ Tranh tưởng nữ tử này ra mặt cho tra cha, không có ý định để ý tới nàng ta, trực tiếp túm lấy người nhảy cửa sổ rời đi.



Nhưng còn nữ kia tử đột nhiên nhào lên, bắt lấy chân Phong Hàn Nguyên, cũng cấp tốc rút ra một con dao găm, hung hăng đâm vào trên người Phong Hàn Nguyên.



Nếu như không phải Sơ Tranh kéo nhanh, một đao kia sẽ đâm vào nửa người trên của Phong Hàn Nguyên.



Nữ tử rút dao găm ra, máu tươi vẩy ra, mắt thấy Phong Hàn Nguyên bị đau đến sắp tỉnh, Sơ Tranh quyết định thật nhanh lại bổ thêm một nhát vào cổ, bổ cho ông ta ngất đi.



Nữ tử bên kia còn muốn đâm thêm hai đao, Sơ Tranh cấp tốc túm người ra.



Nhưng mà nữ tử túm lấy chân của Phong Hàn Nguyên: "Ta muốn giết hắn!"



"??" Chơi cái gì thế hả! Sao vừa quay đầu lại kêu đánh kêu giết rồi!!



"Nếu không phải sợ hắn giết những người khác trong sơn trại!!" Nữ tử nghiến răng nghiến lợi: "Hắn giết phụ thân ta, ta nhất định phải giết hắn!"



"Không được." Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt, cũng cấp tốc ra tay, cướp chân của Phong Hàn Nguyên lại.



Rầm ——



Cũng không biết đụng vào cái gì, phát ra một tiếng vang trầm thấp.



Sơ Tranh nhìn nữ tử trong cửa sổ đầy mắt toàn là hận ý, nội tâm run rẩy, chộp người đến, nhanh chóng chạy xuống núi.



Nếu không phải không biết Kim Hoa thánh thủ muốn chết hay sống, Sơ Tranh sẽ không quản tên cặn bã Phong Hàn Nguyên này chết hay sống.



Sơ Tranh nghe thấy đằng sau có người đuổi theo, chạy càng nhanh hơn.



Trông thấy xe ngựa chờ phía dưới, lập tức ném người lên xe, nhảy lên xe ngựa: "Đi!"