Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1793 : Phong Vũ Mãn Lâu (30)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngươi nói cái gì!!"



Giọng nói của Thích Phái Nhi không tự chủ được cất cao.



"Là... Là người của chúng ta, bị người ta phát hiện ở cửa vào, đều đã... Chết rồi."



Thân thể Thích Phái Nhi mềm nhũn, ngã ngồi trong cái ghế bên cạnh.



"Ai làm?"



"Không... Không biết."



Bọn họ chỉ nhìn thấy thi thể, không nhìn thấy là ai đặt thi thể ở đó.



Toàn thân Thích Phái Nhi phát lạnh, đầu ngón tay cũng đang phát run.



Rất nhanh có người tới gọi Thích Phái Nhi, Thích Phái Nhi thu thập xong tâm tình đi qua, chỉ nói bảo bọn họ ra ngoài mua một ít vật mình cần.



Đây là đặc quyền mà tộc trưởng cho nàng ta, không có nơi nào đáng để hoài nghi.



Nhưng Thích Phái Nhi không biết, sau khi nàng ta rời đi, tộc trưởng lập tức cho người giám thị hết tất cả người bên cạnh Thích Phái Nhi.



"Ta không thể chờ đợi thêm nữa, ta phải rời khỏi nơi này." Thích Phái Nhi trở về liền nói với thân tín của mình.



"Thánh nữ, chúng ta ra ngoài bằng cách nào đây?" Những người khác muốn đi ra ngoài còn có thể suy nghĩ chút biện pháp, nhưng mà...



Thánh nữ thì không giống.



"Sẽ luôn có cách! Thánh nữ tiền nhiệm cũng có thể ra ngoài, vì sao ta lại không thể!" Thích Phái Nhi cắn răng: "Ta nhất định có thể rời khỏi nơi này, ngươi... Sẽ không phản bội ta chứ?"



Thân tín vội quỳ xuống: "Mạng của ta là do thánh nữ cứu, cho dù ta chết cũng sẽ không phản bội thánh nữ."



Thích Phái Nhi gật đầu: "Đứng lên đi."



-



Một tháng sau.



Có lão nhân trong tộc bưng hỉ phục tới, chỉnh tề đặt trước mặt Thích Phái Nhi.



"Thánh nữ, ngài xem có nơi nào cần sửa đổi gì không?"



Thích Phái Nhi trấn định cầm hỉ phục lên xem, đây là hỉ phục do các tú nương có tay nghề tốt nhất trong tộc cùng nhau làm ra, tự nhiên không có gì để mà bắt bẻ.



"Ta đi thử xem sao."
Thích Phái Nhi vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, bên ngoài toàn là rừng cây, cũng không nhìn được thứ gì cả, nhưng khi xe ngựa đi xuyên qua mảnh rừng này, con ngươi của Thích Phái Nhi bỗng nhiên co rụt lại.



Đây là đường về Vu Nguyệt tộc...



"Dừng xe! Dừng xe!!"



Thích Phái Nhi quát to một tiếng.



Đáng tiếc xe ngựa cũng không dừng lại, ngược lại chạy càng nhanh hơn.



Thích Phái Nhi nhìn cảnh sắc quen thuộc càng ngày càng gần, đáy lòng dâng lên một trận ý lạnh.



Nàng ta muốn xuống xe ngựa, vừa vén rèm lên, bên ngoài đã có một thanh kiếm chặn ngang tới: "Không muốn chết thì ở yên bên trong."



Giọng nói này...



Nàng ta chưa từng nghe qua.



Người của nàng ta đâu?



"Các ngươi là ai?" Thích Phái Nhi run giọng hỏi.



Đối phương không trả lời, thô lỗ ép nàng ta về.



Thích Phái Nhi: "..."



Nàng ta dự định nhảy ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh, nhưng hai bên đều có người, nàng ta căn bản không có cơ hội nhảy ra ngoài được.



Nghĩ cách, nhất định sẽ có cách.



Nàng ta đã ra được rồi, tuyệt đối không thể trở về nữa.



Diiii ——



Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Thích Phái Nhi ngã vào trên thành xe, đầu bị đâm đến choáng váng.



Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, Thích Phái Nhi ngưng thần nghe mấy hơi, xác định không nghe thấy âm thanh gì, nàng ta cẩn thận vén rèm lên.



Phát hiện người vừa rồi còn ở bên ngoài đều không thấy đâu.



Chỉ để lại con ngựa và cỗ xe ngựa nàng ta đang ngồi.



Thích Phái Nhi không lo nổi những chuyện khác, nhanh chóng ra khỏi xe ngựa, nhưng nàng ta còn chưa kịp chạy, thì nơi xa có một đám người giơ đuốc chạy tới, cấp tốc bao vây nàng ta lại.



Thích Phái Nhi: "..."



Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, trong đầu Thích Phái Nhi chỉ có hai chữ "xong rồi".