Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1795 : Phong Vũ Mãn Lâu (32)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tộc trưởng nói lại đơn giản mọi chuyện một lần, những chuyện này Sơ Tranh cũng đã biết.



"Đón ta về?"



Tộc trưởng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi là người của tộc ta, tất nhiên phải cùng ta trở về."



Sơ Tranh: "Các ngươi đã có một thánh nữ, bảo ta về làm gì? Hay là hoàng vị kia còn cần người tranh đoạt à?"



Tộc trưởng: "..."



"Cục diện như bây giờ là tốt nhất, nếu như ngươi khăng khăng ép ta trở về... Vậy ta cũng không biết Vu Nguyệt tộc các ngươi sẽ nghênh đón cục diện gì đâu."



Tộc trưởng biến sắc: "Ngươi uy hiếp ta!"



Sơ Tranh dùng giọng điệu của tra nam: "Ngươi cảm thấy thế thì là thế."



Tộc trưởng: "..."



-



Tộc trưởng cho những người khác lui đi, ở bên trong cùng Sơ Tranh tầm một canh giờ, cuối cùng tộc trưởng mặt âm trầm đi ra, mang người rời đi.



"Tộc trưởng, nàng..."



Tộc trưởng giận dữ mắng: "Về sau đừng nhắc đến nàng ta nữa!"



Đám người: "..."



Đây chính là con gái của thánh nữ Tư Đào, thật sự không dẫn về sao?



Sơ Tranh đưa mắt nhìn tộc trưởng và người của ông ta rời đi, mặt không cảm xúc thu hồi ngân tuyến lại, ngân tuyến vòng quanh cổ tay cô, vui sướng dùng một đầu đụng vào ngón tay cô.



Nói cho cùng Vu Nguyệt tộc cũng chỉ muốn rúc trong một góc trời nhỏ làm bọn bán hàng đa cấp, bọn họ không có ý tứ kéo người khác nhập bọn, cũng không muốn để người bên ngoài phát hiện ra bọn họ.



Chuyện của Mãn gia cũng là bởi vì có người phá hư quy củ và ổn định của Vu Nguyệt tộc trước, nên bọn họ mới động thủ.



Nếu như Vu Nguyệt tộc bỏ qua chuyện thánh nữ, thì cả tộc cũng coi như không tệ.



Nhưng những chuyện này đều không liên quan gì đến cô, thù của Mãn gia, thẻ người tốt đã không muốn báo, cô cũng không cần lãng phí sức lực.



Sơ Tranh đưa Mãn Nguyệt về phòng trước, sau đó mới chậm rãi đi cứu người.



-



Phong Mãn Lâu trải qua chuyện như thế, luyện võ và khuếch trương tuyển người bị nâng lên chương trình hội nghị.



Sơ Tranh chỉ phụ trách cho tiền, những chuyện còn lại, cô đều mặc kệ.
Sơ Tranh giơ tay xoa lên mặt hắn, giọng điệu nghiêm túc lại trịnh trọng: "Bởi vì chàng là của ta." Thẻ người tốt.



Hô hấp của thiếu niên hơi dồn dập, nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giống như có thể nhìn ra được thứ gì đó từ trên mặt cô vậy.



Thiếu niên khẽ cắn môi, không lưu loát mở miệng: "Hắn... Nhìn thấy."



"Nhìn thấy cái gì?"



"Ta..." Sau lưng Mãn Nguyệt kéo căng, hắn nhắm mắt lại, nói: "Ta giết ca ca ta, hắn nhìn thấy..."



Ca ca hắn... Đại công tử Mãn gia kia?



"Chàng cảm thấy hắn sẽ nói ra?"



Thiếu niên chậm chạp gật đầu, lúc đầu hắn không muốn để cho người khác biết, về sau là... Không muốn để cô biết, cảm thấy hắn là một tên tội phạm giết người.



Sơ Tranh nhìn Diêm Nha nằm im không có động tĩnh một chút: "Chàng không tin hắn? Hắn không phải người của chàng sao?"



Thiếu niên theo bản năng nói: "Ai ta cũng không tin."



Lông mày Sơ Tranh cau lại, uổng công ta chăm sóc mi lâu như thế, mà ở trong lòng mi lại không hề có một chút địa vị nào?!



Cô giơ tay chỉ vào mình: "Ta thì sao?"



Mãn Nguyệt: "..."



"Không... Không biết." Hắn không biết có nên tin tưởng cô không.



"Ta đối với chàng không tốt sao?"



"Hắn đối xử với ta cũng rất tốt." Giọng nói Mãn Nguyệt nặng nề: "Nhưng ta vĩnh viễn không biết được sau mỗi lần hắn tốt với ta, sẽ kèm theo loại tra tấn gì."



Sơ Tranh hơi trầm mặc, suy đoán hỏi: "Mãn Nghệ?"



Thiếu niên bỗng nhiên im lặng, có lẽ là phát hiện mình nói lỡ miệng.



Sau đó mặc kệ Sơ Tranh hỏi cái gì, thiếu niên đều không lên tiếng nữa.



Sơ Tranh trả dao găm cho hắn: "Người này ta sẽ giúp chàng giải quyết, không cần bẩn tay chàng."



Thiếu niên nắm lấy dao găm, không có phản ứng.



Sơ Tranh trực tiếp ôm người trở về phòng, đặt lên trên giường, lại cúi người hôn một lúc, sau đó đắp kín chăn cho hắn.



"Mãn Nguyệt, thử tin tưởng ta, được không?"



Mãn Nguyệt xoay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh, đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra.



Hắn khẽ mở miệng, im ắng nói một tiếng được.