Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1797 : Phong Vũ Mãn Lâu (34)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Làm Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới chính là, vị tra cha kia của cô, vào buổi sáng của một ngày nào đó lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa lớn của Phong Mãn lâu.



Nhìn qua hình như cũng bị thương, không biết Kim Hoa thánh thủ đã làm gì với ông ta.



Sức chiến đấu của tra cha cực mạnh, không ai dám cản.



Thế là tra cha rất nhanh liền tìm được Sơ Tranh: "Hay cho Phong Sơ Tranh nhà ngươi, ngươi cũng dám hố cha ngươi như thế, ngươi có phải là người không!"



Sơ Tranh trấn định oán về: "Ngươi hố con gái của ngươi như thế, ngươi có phải là người không?"



Tra cha: "..."



Tra cha hừ lạnh một tiếng: "Ta không chấp nhặt với ngươi, ngày hôm nay ta đến là để cho ngươi biết một chuyện..."



"Chuyện gì?"



Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng ồn ào, tra cha cười đến quỷ dị: "Tới rồi, con gái bảo bối, chúng ta có duyên gặp lại."



Tra cha nhún người nhảy lên, chuẩn bị rời đi từ bên trên viện tử.



Ai biết vừa nhảy lên, dưới chân bỗng trượt đi, cả người cắm xuống đất, đập xuống mặt đất, tứ chi bỗng nhiên bị thứ gì cột chặt, cả người đều cứng ngắc thành một cây côn gỗ.



Mẹ!



Đây là thứ đồ gì!



"Thật có duyên."



Phong Hàn Nguyên ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của đứa con gái bất hiếu nhà mình, tức giận đến mức xém chút phun ra một ngụm máu.



"Lâu chủ, bên ngoài lại có một đám đòi nợ!!"



Khê Nam người chưa đến mà âm thanh đã tới trước.



Sơ Tranh: "..." Tra cha giỏi nha!



Tra cha nằm trên đất, ý đồ tìm về một chút mặt mũi cho mình: "Nếu không phải ta bị thương, thì ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được ta à."



Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ném ông ta ra."



Tra cha: "..."



Phong Hàn Nguyên bị ném ra ngoài cửa lớn, lập tức bị người bên ngoài bắt lại, nghe nói Phong Hàn Nguyên xém mất đi nửa cái mạng mới chạy thoát được.
Một hồi lâu sau, Mãn Nguyệt nhẹ gật đầu: "Ừ."



Sơ Tranh quay mặt hắn ra, trực tiếp hôn lên.



Không biết sao người phía dưới lại nhìn thấy, ồn ào một trận.



Mãn Nguyệt bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, chạy về phòng.



"Ồn ào cái gì, chuẩn bị xong hết chưa?!" Sơ Tranh tức giận quát lớn một tiếng, người phía dưới cười đùa tản ra.



Hôn lễ đúng giờ cử hành, Khê Nam vốn muốn để Sơ Tranh làm người chứng hôn, Sơ Tranh cảm thấy mình còn trẻ, không muốn làm người chứng hôn, cho nên bảo hai vị hộ pháp làm.



【...】 Mặc dù nó cũng không hiểu chứng hôn và trẻ tuổi hay không tuổi trẻ có quan hệ gì với nhau, nhưng nó không dám hỏi.



Sơ Tranh dẫn theo Mãn Nguyệt có mặt, Mãn Nguyệt đổi một thân y phục sáng màu, dù sao cũng là hôn lễ của Khê Nam người ta, nếu như hắn mặc một thân đỏ, người không biết còn tưởng rằng hắn đến cướp dâu đấy.



Nhìn hai người bái đường, Sơ Tranh giơ tay nắm chặt tay thiếu niên.



Thiếu niên ngu ngơ nhìn bên kia, cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi bên kia hô đưa vào động phòng, thiếu niên mới hồi phục lại tinh thần.



Có một ngày, hắn và người bên cạnh mình cũng có thể như vậy sao?



Đáy lòng lại có mấy phần mong đợi...



"Sao thế?"



"Không có... Không có." Thiếu niên lắc đầu, cúi đầu cầm chén, lúng túng uống một ngụm, chất lỏng cay xè trượt vào trong cổ họng, thiếu niên bị sặc đến mức mặt đỏ tới mang tai.



Sơ Tranh: "..."



Mãn Nguyệt ho rất kịch liệt, người ngồi cùng bàn cười vang một trận, ngược lại không có ác ý gì, thiếu niên không biết là tức giận, hay là xấu hổ, trực tiếp núp vào trong lòng Sơ Tranh, giống như đứa bé ôm cô thật chặt.



Mọi người đều đã quen thuộc với bộ dạng này của Mãn Nguyệt, cũng không cảm thấy có gì không ổn.



Trên tiệc thành hôn, Sơ Tranh cảm thấy Mãn Nguyệt hơi choáng váng, cả người cũng nóng lên.



Cô còn tưởng rằng Mãn Nguyệt chỉ uống có một ngụm như vậy mà đã say, dù sao tửu lượng của thẻ người tốt từ trước đến nay vẫn luôn không tốt.



Nhưng ai biết Mãn Nguyệt không uống say, nhưng mà... Hắn dị ứng rượu.



Cả người đều nổi lên như bị bệnh sởi, qua vài ngày mới tốt lên.



Sơ Tranh tốt với vị Mãn Nguyệt thiếu gia này bao nhiêu, đại khái chỉ có người của Phong Mãn Lâu biết.



Phong Hàn Nguyên là một gã nam nhân cặn bã, lưu tình khắp nơi, sinh ra một đứa con gái lại là cả đời chỉ sủng ái một người.