Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1798 : Phiên ngoại Mãn Nguyệt (Xong)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khi Mãn Nguyệt ra đời, chính là lúc trăng tròn, cho nên tên của hắn chính là Mãn Nguyệt.



Một cái tên qua loa, lại không có ý nghĩa sâu xa gì.



Hết thảy đều là vì hắn không phải con của Mãn gia chủ, hắn là... Đứa con do Mãn phu nhân cẩu thả với người khác sinh ra.



Có một thời gian Mãn gia chủ nuôi nữ nhân ở bên ngoài, thời gian dài không hồi phủ.



Mãn phu nhân không biết là vì trả thù, hay là vì không chịu nổi cô quạnh, mà cẩu thả với người khác, còn mang thai Mãn Nguyệt.



Mãn gia chủ trở về biết được việc này, nổi giận lôi đình, xử tử tất cả những người biết chuyện, bao gồm cả phụ thân chân chính của Mãn Nguyệt.



Mãn phu nhân cũng bị Mãn gia chủ dưới cơn thịnh nộ đánh cho trọng thương.



Mãn phu nhân bị thương không nhẹ, nhưng Mãn Nguyệt lại kiên cường sống sót.



Mãn gia chủ ngược lại muốn đánh rơi hắn, nhưng đáng tiếc lúc ấy Mãn phu nhân vốn đã bị thương, nếu như phá thai sẽ nguy hiểm đến tính mạng.



Chờ Mãn phu nhân chữa khỏi vết thương thì thai đã lớn, Mãn phu nhân kìm nén oán khí đối với Mãn gia chủ, cắn răng sinh hắn ra.



Sau khi Mãn Nguyệt sinh ra, thân thể quả thật có chút vấn đề, phản ứng và cảm xúc của hắn đều có chút không giống với các đứa trẻ bình thường.



Bởi vì đứa nhỏ này không phải là con của Mãn gia chủ, nên tự nhiên không được Mãn gia chủ thích, bị coi là một sự sỉ nhục, nhưng những người biết chuyện trong phủ đều đã bị xử tử, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Mãn Nguyệt là con của Mãn gia chủ.



Mãn gia chủ chỉ có thể kìm nén cơn tức này lại.



Mà Mãn phu nhân sinh hạ Mãn Nguyệt, vốn cũng là vì oán hận Mãn gia chủ, muốn sinh hắn ra để làm cho Mãn gia chủ buồn nôn, làm sao có thể quan tâm đến hắn chứ.



Lúc ấy, Mãn Nguyệt không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy phụ thân và mẫu thân không thích mình.



Nhưng hắn có ca ca.



Ca ca của hắn đối xử với hắn rất tốt, sẽ cho hắn ăn ngon, cho hắn chơi những thứ thú vị, còn dỗ dành hắn đi ngủ.



Nhưng mà...



Mãn Nguyệt rất nhanh liền biết, được ca ca thích, là có đại giới.



-



Mãn Nghệ dẫn hắn đi chơi, nhưng lần nào cũng sẽ xuất hiện tình huống hắn bị phạt.




Ai cũng nâng nàng ta trong lòng bàn tay.



Ngay cả Mãn Nghệ cũng như thế, đối với vị muội muội kia, Mãn Nghệ là thật tâm yêu thương, sợ nàng ta chịu một chút ủy khuất.



"Vì sao lại nhìn muội muội như thế?"



Có một ngày Mãn Nghệ phát hiện ra hắn nhìn vị tiểu thiên kim kia, trên mặt mang theo nụ cười hỏi hắn.



"Ghen tị sao?"



Mãn Nguyệt lắc đầu: "Không... Không dám."



Mãn Nghệ cười ra tiếng, giơ tay sờ đầu hắn: "Đệ đệ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không giống như muội muội, ngươi... Chỉ là một thứ tạp chủng, đừng để ta nhìn thấy ngươi dùng ánh mắt như thế nhìn muội muội thêm một lần nào nữa, nếu không, ca ca sẽ tức giận đó."



Rõ ràng là một lời rất ác độc, nhưng hắn ta lại nói đến ôn hòa như vậy.



Toàn thân Mãn Nguyệt phát lạnh, cúi đầu không dám chống lại.



Cuối cùng cũng có một ngày...



Tất cả mọi người trong Mãn phủ kêu la thảm thiết, nhưng hắn lại rất vui, vui từ tận sâu trong lòng.



Nhìn Mãn Nghệ ngã xuống trước mặt mình, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.



Thiếu niên chậm rãi nhẹ nhàng nở nụ cười, giữa lông mày đều là tùy ý hả hê.



Cuối cùng hắn cũng đã tránh khỏi gông xiềng do Mãn Nghệ thiết hạ nên, lấy được tự do.



*



Tiểu tiên nữ: Tự do? Tự do là không thể nào tự do, ngươi thế này không phải là vừa ra khỏi ổ sói đã bước vào hang hổ sao.



Mãn Nguyệt: Tự bế.



*



VỊ DIỆN THỨ 47 HOÀN TẤT!



***



Thẻ người tốt lần này đúng gu của tuiii, mà hình như không có nhiều người thích lắm =))))



À, sắp hết quyển 9 rồi đó mọi người, mai mốt là lại chuyển nhà nữa rồi đó ^∀^